Chương 478: Mặt thật nóng
Chương 478: Mặt thật nóng
“Bọn họ còn ở phía sau! Cô nương, chúng ta dẫn Giang Khải tiến vào bí cảnh đi, nhanh!”
Triệu Thiết Toàn dẫn theo Thường Tư Diêu và Giang Khải đi đến trước sơn động.
Đứng trước cửa động có thể thấy tình hình trong sơn động, nhưng lúc Thường Tư Diêu đang muốn đi vào, Triệu Thiết Toàn lại ngăn cản nàng.
“Không phải nơi này!” Triệu Thiết Toàn nói xong, đi đến bên phải cửa động.
Lúc này Thường Tư Diêu mới chú ý đến, mặt vách đá này lại mơ hồ phát ra ánh sáng nhỏ yếu.
Nói tổng thể, cửa vào bí cảnh này cũng không dễ tìm nhưng chỉ cần chú ý đến vách đá phát sáng, cũng không khó đoán được sau vách đá có điều khác thường.
Triệu Thiết Toàn lấy ra một chiếc chìa khóa màu vàng, cắm vào chỗ lõm trên vách đá.
Vách đã chậm rãi di chuyển, lộ ra một cánh cửa ánh sáng.
“Ngươi dẫn Giang Khải đi vào.” Tô nói.
“Vậy còn ngươi?” Thường Tư Diêu vội vàng kêu lên.
Triệu Thiết Toàn nhìn Giang Khải đang hôn mê một chút, lắc đầu, “Chẳng mấy chốc hai cường giả Siêu phàm phía sau sẽ đến, chỉ cần bọn họ đuổi đến nơi đây không khó phát hiện bí cảnh ở chỗ này.”
“Lấy thực lực của bọn họ, mạnh mẽ tấn công cửa vào bí cảnh, chỉ trong mấy ngày là có thể vào bí cảnh, bí cảnh này vốn cũng không lớn, chỉ còn lại một cửa ra cũng là cánh cửa ở nơi đây, đến lúc đó các ngươi vẫn chạy không thoát.”
“Ta nghĩ cách dụ bọn họ rời đi!”
Thường Tư Diêu lo lắng nói, “Vị đại ca này, quá nguy hiểm, ngươi vẫn nên đi vào chung với chúng ta đi.”
Triệu Thiết Toàn lắc đầu, “Ngươi yên tâm đi, ta hiểu khá rõ khu vực gần đây.”
“Đại ca, ngươi có quan hệ thế nào với Giang Khải, vì sao lại giúp hắn như thế?”
Triệu Thiết Toàn mỉm cười, “Ta cũng không biết rõ… Có lẽ là vì tiểu tử này làm người ta sảng khoái, cũng có lẽ là vì ta đã đồng ý sẽ bảo vệ sự an toàn của hắn, cũng có lẽ là vì… Hắn mang theo Quốc hồn Hoa Hạ.”
“Nhắc đến Quốc hồn Hoa Hạ, kết quả chiến đấu của hắn với Siêu phàm giả sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả phát huy Quốc hồn. Đương nhiên, ta cũng không rõ ảnh hưởng như thế nào, một lần chiến bại cũng có thể ảnh hưởng không quá lớn…”
“Nhưng là người Hoa, ta không cho phép Quốc hồn Hoa Hạ chiến bại!”
“Mau vào đi.”
Thường Tư Diêu còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng bây giờ thời gian gấp gáp, nàng do dự mãi, cắn răng một cái dẫn theo Giang Khải tiến vào bí cảnh!
Sau khi hai người tiến vào bí cảnh, Triệu Thiết Toàn nhìn vách đá khép lại, sau đó hắn ta đi vào rừng rậm trước cửa động, thay sang một bộ đồ đen tương tự Giang Khải rồi ẩn nấp trên nhánh cây.
“Không biết truy binh sẽ đến lúc nào, nhất định phải dụ bọn họ đi!”
…
Thường Tư Diêu và Giang Khải tiến vào trong bí cảnh, còn có con chuột nhỏ vẫn ghé vào trên vai Giang Khải.
Vừa tiến vào bí cảnh, Thường Tư Diêu đã bị thế giới trắng xóa trước mắt dọa giật mình.
Nơi này lại là băng tuyết ngập trời! Tuyết dày mênh mông bao trùm cả thế giới, trên cây cối cũng phủ đầy tuyết đọng.
Gió lạnh đánh tới khiến người ta không nhịn được cả người run rẩy.
Cùng lúc tiến vào bí cảnh, Thường Tư Diêu cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.
【 Ngài đã tiến vào bí cảnh thí luyện, Đại tuyết sơn. Đánh bại thủ lĩnh bí cảnh có thể nhận được một món đạo cụ chỉ định cấp bậc thần khí trở xuống. 】
【 Bí cảnh này đã được thông quan 3 lần, phần thưởng hạ thấp thành một món đạo cụ tứ giai. 】
【 Chỉ có thành công đánh giết thủ lĩnh mới có thể nhận được phần thưởng, sau khi thủ lĩnh bị đánh giết, bí cảnh sắp biến mất cũng ngẫu nhiên xuất hiện ở khu vực khác, đồng thời độ khó giảm xuống, đẳng cấp ban thưởng giảm xuống. 】
Thường Tư Diêu khẽ nhíu mày, nếu bí cảnh này thông quan một lần thì phần thưởng sẽ giảm một lần, vì từng có ghi chép ba lần thông quan trước đó, độ khó giảm xuống ba lần, hiện tại phần thưởng đã giảm xuống là đồ vật tứ giai.
Nhưng về điểm “đạo cụ chỉ định” này vẫn vô cùng kinh khủng!
Đúng là phần thưởng bí cảnh!
Xung quanh chưa từng xuất hiện dã thú, Thường Tư Diêu đỡ Giang Khải đến phía dưới một tảng đá.
Ở trong tầm mắt, nơi này là chỗ duy nhất khá khô ráo, ngăn cản gió lạnh.
Nhìn Giang Khải cả người đầy máu, Thường Tư Diêu hơi do dự cởi quần áo Giang Khải.
Ngoại giáp, áo lót của Giang Khải đã bị hư hỏng nghiêm trọng, mảnh vụn quần áo dính trên vết thương.
Sau khi Thường Tư Diêu cẩn thận cởi áo ra, lúc này mới phát hiện trên người Giang Khải đã đầy vết thương, đặc biệt là chỗ ngực, vết thương rất sâu, trước ngực máu thịt be bét.
Rất khó tưởng tượng, bị thương nặng như vậy, Giang Khải lại vẫn chưa chết!
Thường Tư Diêu vội vàng cầm máu giúp Giang Khải, rửa sạch vết thương, băng bó.
Con chuột nhỏ liếm láp vết thương của Giang Khải, miệng vết thương nhanh chóng cầm máu.
“Hả? Ngươi có thể giúp cầm máu?” Thường Tư Diêu tò mò nhìn về phía con chuột nhỏ, “Ngươi là kỳ thú do Chung Cường thả ra đi, kỳ quái, ngươi còn có loại năng lực này.”