Chương 506: Tiểu đội Hỏa Thần mới (2)
Chương 506: Tiểu đội Hỏa Thần mới (2)
“Bọn họ là Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, huynh đệ của ta.” Giang Khải giới thiệu, “A, rượu mà ngươi uống vào ngày đó cũng là Nguyễn Ngữ sản xuất.”
Triệu Thiết Toàn lại càng nhiệt tình hơn, “A? Hạnh ngộ, hạnh ngộ!”
Giang Khải cũng không cho bọn họ quá nhiều thời gian nói chuyện, nói thẳng, “Lão Hồ, Nguyễn quỷ, dọn dẹp đồ đạc, mang theo đồ tiếp tế đi cùng ta.”
Hồ Ngôn và Nguyễn Ngữ trợn to mắt, “Ha ha, cuối cùng đã về tìm chúng ta, Khải đội, lần này chúng ta đi đâu?”
“Nhiệm vụ quốc gia, tìm kiếm di tích Thần chiến tranh!” Giang Khải bình tĩnh nói.
Lúc bốn người đang chuẩn bị rời khỏi công hội, đột nhiên một người lao đến trước mặt Giang Khải.
Nhìn nam tử trên mặt râu ria xồm xoàm, quần áo tơi tả, còn gặm một cái bánh bao trước mặt, Giang Khải nhíu mày, “Người ăn xin sẽ rất ít mua phục vụ chức nghiệp đi, vị bằng hữu này cũng có chút cá tính.”
Người kia kích động nhìn Giang Khải, “Tiểu tử thối, ta không phải Người ăn xin, ta là Phán quan mạnh nhất Âu Dương Dịch!”
“Ngày ấy chúng ta cùng tham gia đại đội đánh cược, không nhớ sao?”
“Ngươi nói nếu ta lăn lộn ở bên ngoài không được thì đến khu 18 tìm ngươi!”
Giang Khải đã nhíu chặt hàng lông mày lại.
Sao Âu Dương Dịch đại ca lại sa sút đến dáng vẻ này.
“Âu Dương Dịch đại ca, ngươi, ngươi đây là… Ta để ngươi đến khu 18 tìm ta, ngươi không tìm thấy ta có thể đến công hội của ta trước, sao lại sa sút đến tình cảnh này?”
Âu Dương Dịch kích động nói, “Ta thông qua kiểm tra của các ngươi chưa! Những người khác bị đuổi một hai lần là rời đi, ta bị đuổi mấy chục lần vẫn không đi, vẫn ở gần công hội các ngươi!”
“Kiểm… Kiểm tra gì?”
Âu Dương Dịch kể chi tiết những việc đã trải qua gần đây cho Giang Khải nghe.
Giang Khải nghe xong lập tức giận mà không có chỗ trút ra, “Hà Thi Thi đâu? Ta nói sao đến bây giờ công hội của ta chỉ có chút người như thế, thì ra là mấy người các nàng giở trò ở sau lưng!”
“Lão Hồ, thấy đám người Hà Thi Thi không? Không quét dọn vệ sinh đi, chạy đi đâu rồi?!”
Thấy Giang Khải nổi giận đùng đùng, Hồ Ngôn từ tốn nói, “Không thấy, Nguyễn Ngữ, ngươi có thấy không?”
Nguyễn Ngữ ngơ ngác mấy giây, nhịn nửa ngày mới nói, “Ta, ta giống lão Hồ.”
“Đám người này!” Giang Khải hung hãn nói, “Được, chờ ta quay về lại trừng trị các nàng!”
Giang Khải lại nhìn Âu Dương Dịch một chút, tên này gầy hơn trước kia rất nhiều.
Không nói chuyện khác, Âu Dương Dịch thật sự có nghị lực, bị đuổi nhiều lần như vậy vẫn một lòng muốn xin vào công hội, điều này đủ để chứng minh hắn ta thật sự cùng đường hết lối.
“Âu Dương đại ca, ta duyệt cho ngươi!”
“Đúng rồi, ngươi cũng là tứ giai đúng không.”
Âu Dương Dịch mỉm cười, để lộ ra hàm răng trắng nõn, “Ta là Phán quan mạnh nhất, đương nhiên là tứ giai rồi.”
Giang Khải gật đầu, Âu Dương đại ca chịu nhiều vất vả như vậy, hơn nữa thành ỳ lớn như thế không thể bạc đãi người ta nữa.
“Âu Dương đại ca, sau khi vào công hội, ngươi đi cùng với chúng ta!”
“Năm người chúng ta liên thủ, ai có thể tranh phong!”
Sau khi giải quyết tất cả thủ tục, Giang Khải lại cố ý lượn quanh khu giao dịch một vòng, mua mấy bộ quần áo bình thường, sau đó dẫn bốn người rời khỏi thành chính khu 18.
Năm nam nhân Giang Khải, Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, Triệu Thiết Toàn, Âu Dương Dịch hợp thành tiểu đội Hỏa Thần mới, xuất phát đến khu vực không biết.
Sau khi binh sĩ ở biên giới Thái Bình sơn đạo kiểm tra văn kiện thông hành của Giang Khải, đăng ký đơn giản liền để năm người qua cửa.
Sau khi tiến vào rừng rậm, Giang Khải tạm thời dừng lại.
“Triệu ca, ngươi có bản đồ khu vực gần đây không?”
Triệu Thiết Toàn gật đầu, “Có một vài ghi chép để lại trước đó nhưng một mình ta cũng không có khả năng đi qua mỗi một khu vực.”
“Không sao lại, chia sẻ bản đồ mà ngươi đã đánh dấu cho mọi người đi.”
Bốn người còn lại mở đồng hồ, nhận bản đồ mà Triệu Thiết Toàn chia sẻ.
Triệu Thiết Toàn ở khu vực không biết ba năm, đã để lại dấu chân ở rất nhiều nơi, đồng hồ của hắn ta trực tiếp ghi chép lại hoàn chỉnh hình dạng mặt đất ở khu vực đã đi qua.
Ngọn núi, dòng sông, bình nguyên, vô cùng kỹ càng.
Sau khi đồng hồ của người khác nhận được bản đồ, đều có thể tiếp nhận nội dung thể hiện ra từ đầu đến đuôi, chỉ có Người không biết sợ của Giang Khải có độ pixel hình ảnh rất thấp, ngọn núi không có nhắc nhở độ cao so với mặt nước biển, thoạt nhìn đã cố hết sức.
Xem ra, đồng hồ của Triệu Thiết Toàn quá tiên tiến, Người không biết sợ không cách nào hoàn toàn thể hiện ra kết quả giống nhau.
Giang Khải đã tập mãi thành thói quen với điều này.
“Lão Hồ, ngươi xem có thể nhìn ra cái gì không.”
Hồ Ngôn cau mày, không ngừng xem xét hình chiếu, “Rất khó nhìn… A? Khải đội, bản đồ này của ngươi rất tốt!”
Giang Khải ngạc nhiên nói, “Ta, ta thấy lẫn lộn như thế, ngươi còn nói tốt?”
Hồ Ngôn trực tiếp tắt đồng hồ của mình, đi đến bên cạnh Giang Khải, nhìn bản đồ do Người không biết sợ chiếu ra, “Ngươi không hiểu, xem phong thủy đâu cần xem một ngọn cây cọng cọ, chỉ cần nhìn đại khái, chỉ cần biết qua địa hình.”