Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 507 - Chương 507: Tù Quỷ Địa

Chương 507: Tù Quỷ địa Chương 507: Tù Quỷ địa

“Ngươi thu nhỏ bản đồ một chút nữa, ta muốn xem phạm vi càng lớn hơn.”

Giang Khải không hiểu gì chỉ biết rất lợi hại, thao tác dựa theo yêu cầu của Hồ Ngôn.

Hồ Ngôn cẩn thận quan sát mười mấy phút, sau cùng tập trung vào một khu vực, lông mày càng ngày càng nhíu chặt.

“Ngọn núi đơn độc này hơi kỳ lạ, con đường bốn phía thẳng tắp, sát khí bay thẳng lên, xung quanh hoặc là khu vực đầm lầy chắc chắn có rất nhiều dã thú chôn thân ở đây, hoặc là khu vực hoang dã không có một ngọn cỏ… Nơi đây tuyệt đối là hung địa!”

“Nếu nhà ai chôn mộ phần ở chỗ này, e rằng sẽ tuyệt hậu!”

“Khải đội, ta không tìm được phúc địa, lại tìm được một hung địa như thế.”

Dù sao Giang Khải cũng nghe không hiểu, tóm lại nơi này khá đặc biệt.

Còn chưa đợi Giang Khải mở miệng, Triệu Thiết Toàn đã kích động.

“ĐM, lão Hồ, ánh mắt ngươi rất tinh nhạy! Ta từng đến chỗ kia một lần, cũng là lần duy nhất ta tử vong khi lịch luyện ở khu vực không biết!”

“Đó là nơi nào?” Giang Khải hỏi.

“Có người gọi là Tù Quỷ, nói đúng là quỷ ở bên trong đều không ra được!” Vẻ mặt Triệu Thiết Toàn khá đúng chỗ, thêm một loại cảm giác thần bí.

“Nghe nói, dù là Siêu phàm giả cũng không dám tùy tiện tiến vào nơi này.”

“Xung quanh một nửa là đầm lầy, bên trong đầy vũng bùn, hơn nữa lực hút cực lớn, một khi rơi vào không ngập quá bắp chân, cho dù có người kéo cũng phải cắt chân!”

“Bên trong có rất nhiều hài cốt dã thú, ta đoán dã thú cũng không dám đến gần.”

“Còn có một nửa là đất hoang, bình thường có sương độc dày đặc, tầm nhìn không cao hơn mười mét, trong làn khói độc truyền ra tiếng động kỳ quái, có thể là một loại quỷ quái nào đó.”

Âu Dương Dịch tò mò hỏi, “Nguy hiểm vậy mà ngươi còn đi vào?”

“Ta muốn lịch luyện.” Triệu Thiết Toàn nói, “Trước đó lão nhân trong nhà nói ta sống an nhàn sung sướng, ta muốn chứng minh cho bọn họ thấy ta rất mạnh!”

Giang Khải nhìn vị trí của Tù Quỷ địa một chút, có lẽ ngoài 30km.

Suy nghĩ, Giang Khải nói, “Đến bây giờ cũng chưa phát hiện di tích Thần chiến tranh, chắc chắn không có khả năng là vị trí dễ thấy, chúng ta đến Tù Quỷ xem thử!”

Sau khi có mục tiêu, tiểu đội năm người ăn Ma thần thự điều giảm bớt khí tức nhân loại trên người, lập tức xuất phát thẳng đến Tù Quỷ địa.

Triệu Thiết Toàn hiểu rất rõ tình huống bản đồ phía trước, cộng thêm hiệu quả của mtt, tiểu đội né tránh dã thú có sự uy hiếp, chỉ hai ngày sau đã đến Tù Quỷ địa.

Sườn đông Tù Quỷ địa bị đầm lầy bao phủ, phía tây là khu vực sương mù.

“Khải đội, tiến vào từ bên nào?” Hồ Ngôn hỏi.

Giang Khải suy nghĩ, mặc dù khu vực đầm lầy bao phủ không có dã thú nhưng một khi rơi vào đầm lầy, rất có thể sẽ có người bị trọng thương.

Trong tiểu đội không có Thầy lang, xuất hiện tình huống tàn tật sẽ rất rắc rối.

Nhưng khu vực sương mù cũng không dễ tiến vào, hắn không sợ quỷ quái bên trong nhưng sương mù có độc, trong tình huống không có Thầy lang càng không thể đến gần.

Nghĩ tới đây, tiểu đội Hỏa Thần chỉ có thể tiến vào từ đầm lầy.

Đi đến trước khu vực đầm lầy, một mùi hôi thối đập vào mặt.

Nhìn từ bên ngoài đầm lầy còn có thể thấy trên mặt đầm lầy có một số xương trắng trần trụi chìm vào trong đầm lầy, toàn bộ đầm lầy đều rất bình tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có phi điểu bay qua trên không.

Đây chỉ thấy từ bề ngoài, biết đâu dưới mảnh đầm lầy bình tĩnh này còn có càng nhiều hài cốt hơn.

“Triệu ca, lần trước ngươi đi qua đầm lầy sao?”

Triệu Thiết Toàn gật đầu, “Khu sương mù có độc, ta cũng không dám tùy tiện đến gần, chỉ có thể đi từ bên này.”

“Vậy ngươi đi qua rồi sao?”

Triệu Thiết Toàn lắc đầu, “Đi được một nửa, phía trước ta giẫm lên những xương trắng này để đi qua, nhưng đi được bốn, năm trăm mét thì sau đó không còn xương trắng nữa.”

“Sau khi xương trắng phía trước bị ta đạp lên đã bắt đầu chìm xuống, điều tồi tệ hơn là kéo theo các xương trắng khác đang chìm xuống.”

“Xương trắng dưới chân ta cũng đang chìm xuống, khi đó hoặc là ta tiếp tục xông lên, hoặc là quay đầu dựa vào những xương trắng còn chưa chìm xuống để nhanh chóng lên bờ, cuối cùng ta lại liều mạng một lần, ta chỉ có thể dùng tốc độ nhanh chóng đi qua khu vực đầm lầy.”

Tốc độ của bọn họ đã rất nhanh, nhưng thật sự đi trên nước, tiến lên trên đầm lầy thì độ khó còn phải nhỏ hơn chút.

“Vốn đang rất thuận lợi nhưng lúc ta chạy ra hai trăm mét, trong đầm lầy truyền đến lực hút to lớn, trực tiếp hút ta vào đầm lầy.”

“Dù ta đã dốc hết sức nhưng khoảng cách với trung tâm đảo còn có ít nhất bảy tám trăm mét, đồng hồ của ta ghi chép được ngọn núi trên đảo nhưng ta cũng không thành công lên bờ.”

Sau khi Giang Khải hiểu rõ chuyện đã xảy ra, trong lòng hơi hoảng sợ.

Ngay cả Triệu Thiết Toàn cũng không thể thành công vượt qua đầm lầy, có thể thấy đầm lầy này không phải đầm lầy bình thường!
Bình Luận (0)
Comment