Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 522 - Chương 522: Bị Đối Phó

Chương 522: Bị đối phó Chương 522: Bị đối phó

Bài post của người chơi nữ này lại đứng ở đầu bảng, vượt lên những bài post chân chính khác.

“Là một nữ hài tử, ta muốn hỏi các tỷ muội một chút, các ngươi có cảm giác kỳ quái này không, ta cảm giác trong hiện thực Giang Khải là một cao thủ chơi đùa tình cảm.”

Không biết vì sao bài post này lại thu hút rất nhiều người chơi.

“Cuối cùng đã có tỷ muội có cảm giác giống ta! Ta xem hắn thi đấu tranh bá, lần này lại xem hắn thí luyện Thần chiến tranh, ta đã khóc hai lần vì hắn! Mỗi lần khóc xong hắn đều giết ngược, rất quá đáng!”

“Đúng đúng đúng đúng! Tên này thật sự rất đáng giận, mấy lần liền ta tưởng hắn đã chết trận, vừa đau lòng lại phát hiện hắn không chết, vừa đau lòng lại phát hiện hắn không chết! Đã rất nhiều lần!”

“Vừa xem video, vào lúc cuối cùng ta và tỷ tỷ của ta đều tưởng hắn đã chết, đều đã tuyệt vọng, hắn lại đột nhiên xuất hiện, ta không biết phải hình dung loại cảm giác này như thế nào. Bổ sung một câu, ta là nam.”

Nhìn bài post của những nữ hài trên mạng, Tô Lam Lam khẽ nhíu mày.

Có vẻ càng ngày càng nhiều người có cảm giác giống mình.

Điều kỳ quái là, tùy lần này nàng đã biết kỹ năng của Giang Khải, biết hắn tuyệt đối không cố ý nhưng lại cảm thấy đây là vấn đề của hắn!

Là một người quan chiến, trông thấy Giang Khải đại diện cho lợi ích của mình lần lượt bị đánh chết, đổi lại là ai cũng không chịu nổi nhưng kết quả cuối cùng lại chứng minh người ta còn sống tốt.

Không có một trái tim khỏe mạnh thật sự không có cách nào xem Giang Khải chiến đấu.

Suy nghĩ, trong đầu đột nhiên xuất hiện một từ.

“Chơi đùa tình cảm của người khác… Kẻ cặn bã?”



Giang Khải chậm rãi tỉnh lại, hắn hoàn toàn không biết về những việc xảy ra trên mạng, trước mặt chỉ có bốn đồng bạn.

Hiện tại bọn họ còn bị nhốt ở Tù Quỷ địa.

“Giang Khải, ngươi tỉnh rồi!” Triệu Thiết Toàn thấy Giang Khải mở mắt nhanh chóng đi tới.

Giang Khải nhìn vết thương trước ngực mình đã được băng bó kỹ càng.

“Ta hôn mê bao lâu rồi?” Giang Khải hỏi.

“Ba, bốn tiếng.” Triệu Thiết Toàn nói.

Giang Khải gật đầu, “Các ngươi không sao chứ.”

“Cũng may ngươi kịp thời kết thúc chiến đấu, chúng ta đều không sao.” Âu Dương Dịch nói.

Hồ Ngôn cũng đi tới, “Ngay lúc này còn có một vấn đề, chúng ta rời khỏi nơi này thế nào.”

Giang Khải cũng nhíu mày.

Chẳng lẽ không phải đánh xong thí luyện Thần chiến tranh là có thể rời đi sao?

Nhìn từ tình huống hiện tại, hiển nhiên không phải như vậy.

Hiện tại bọn họ càng hiểu rõ trong đầm lầy thôn phệ có dã thú xương trắng đếm không hết, không hề dễ chơi, bên khu vực sương mù thấy toàn bộ thực vật bên sườn tây khô héo, còn có không biết trong sương mù có sự tồn tại quỷ quái gì.

Nếu Tô Noãn Noãn ở đây còn có thể thử một chút, nhưng bây giờ trong đội ngũ không có Thầy lang chắc chắn không dễ chịu.

“Được rồi, nghỉ ngơi trước đã, chờ khôi phục thể lực lại nghĩ cách rời đi.”

Đúng lúc này, phương hướng đầm lầy thôn phệ xuất hiện rất nhiều bóng người.

Những người này nhanh chóng nhảy vọt trên xương trắng nổi ở trên đầm lầy, nhảy một lần là mấy chục mét, lúc này những người đó đang nhanh chóng di chuyển về phía Giang Khải.

Tới khu vực không có xương trắng, bọn họ trực tiếp đạp lên đầm lầy cuồn cuộn đến đây.

Thấy thực lực mà những người này thể hiện ra, Giang Khải, Hồ Ngôn, Triệu Thiết Toàn, Âu Dương Dịch đều rất ngạc nhiên.

“Siêu phàm chức nghiệp?”

Mười mấy người này lại có thể di chuyển trên đầm lầy như bước trên đất bằng, trong nháy mắt né tránh lực hút cường đại truyền đến từ phía dưới đầm lầy, thực lực không thể coi thường.

Không lâu sau, bọn họ đã đi đến trước mặt đám người Giang Khải.

Vừa thấy ký hiệu Chiến Thần điện trước ngực những người này, đám người Giang Khải đã hiểu.

Người của Chiến Thần điện đến đón bọn họ rồi.

Nam tử cầm đầu khoảng bốn mươi tuổi, lúc vượt qua đầm lầy hắn ta là người có tốc độ nhanh nhất.

Người này đi đến trước mặt Giang Khải, cười nói, “Cuối cùng đã thấy Hoa Hạ Giang Khải và tiểu đội Hỏa Thần trong truyền thuyết… Chào các ngươi, ta là tiểu đội trưởng Bạch Hổ Chiến Thần điện Hoa Hạ Lạc Văn, chúng ta nhận được mệnh lệnh đến đón các ngươi rời đi.”

Giang Khải khẽ nhíu mày, “Sao các ngươi biết chúng ta ở chỗ này?”

Lạc Văn nói, “Chiến tranh chi nhãn cho chúng ta thấy hình ảnh, trước kia chúng ta cũng đã đến Tù Quỷ địa, biết hoàn cảnh xung quanh vô cùng nguy hiểm.”

“Chỉ có điều lúc trước chúng ta đến cũng không phát động di tích Thần chiến tranh, có khả năng thật sự như tin đồn của bên ngoài, chỉ có Phàm nhân chức nghiệp giả mới có thể kích hoạt di tích Thần chiến tranh.”

Giang Khải nhẹ gật đầu, nơi này không phải quá bí ẩn, có người từng đến cũng bình thường.

“Thật ra chúng ta thấy rất kỳ quái, các ngươi vào bằng cách nào.” Lạc Văn đột nhiên hỏi.

Giang Khải kể lại một lượt việc bọn họ mượn sức gió lướt đi từ đằng xa như thế nào, mấy vị Chiến Thần nghe được đều than thở ngạc nhiên.
Bình Luận (0)
Comment