Chương 523: Tin tức của Giang Lan
Chương 523: Tin tức của Giang Lan
“Thú vị, trước đó chúng ta thật sự không nghĩ đến còn có thể dùng cách này để tiến vào.” Một tên Chiến Thần khác nói xong lại nhìn về phía Hồ Ngôn, “Thầy phong thủy… Có thể trưởng thành đến trình độ của ngươi đúng là không dễ.”
Lạc Văn mỉm cười, “Tiểu đội các ngươi thật sự hiếm lạ, bố trí không phải mạnh nhất nhưng lực chiến đấu lại khiến người nhìn phải than thở.”
Giang Khải nghe mấy vị Chiến Thần nói vậy cũng xấu hổ, nói sang chuyện khác, “Các vị tiền bối, các ngươi đã đến nơi này, vậy có biết rốt cuộc trong khu sương mù có gì không?”
Lạc Văn nhìn về khu vực sương mù trắng mỏng manh ở phía tây, cho dù đứng đây cũng có thể nghe được bên trong truyền ra từng tiếng ô ô.
“Cũng may các ngươi không đi vào từ hướng kia, chúng ta cũng không biết rốt cuộc trong khu vực sương mù có cái gì, vì thăm dò tình huống bên trong chúng ta còn có hai vị Chiến Thần tử vong logout!”
“Cái gì?” Đám người Giang Khải ngạc nhiên kêu lên.
Lạc Văn gật đầu tiếp tục nói, “Điều lúng túng là, mặc dù có người chiến tử cũng không thấy rõ rốt cuộc bên trong có cái gì!”
“Trong vùng sương mù chỉ là độc tính đã rất khủng bố, gần như có thể nói chạm vào là chết, hiện tại còn chưa có Thầy lang nào nghiên cứu ra thuốc giải độc.”
“Ngoài ra, vốn dĩ phạm vi khu vực sương mù không lớn như hiện tại, hình như nó còn đang không ngừng mở rộng phạm vi.”
Giang Khải không khỏi nhíu mày.
Chiến Thần cũng không dám tiến vào, nói vậy, e rằng khu vực sương mù này cũng không đơn giản.
“Được.” Lạc Văn nói, “Hiện tại Giang Khải có thương tích trên người, các ngươi ở lại khu vực không biết rất nguy hiểm, hơn nữa còn là tổ đội cùng hành động càng dễ dẫn dụ dã thú đến, chúng ta đưa các ngươi về đã.”
“La thần có chuyện rất quan trọng muốn dặn dò.”
“A? Không phải lại có nhiệm vụ chứ?” Giang Khải nhíu mày, chẳng lẽ lão La còn muốn nghiền ép mình?
Lạc Văn mỉm cười, “Không còn nữa, là sắp xếp liên quan đến quốc chiến.”
Nói xong, Lạc Văn lại nhìn về phía Giang Khải nhấn mạnh, “Chủ yếu là liên quan đến ngươi!”
“Trong trận chiến lần này, ngươi thể hiện ra thực lực quá kinh người, đã hoàn toàn thu hút sự chú ý của nước khác.”
“Không cần nghĩ cũng biết khi quốc chiến diễn ra, tình cảnh của ngươi sẽ vô cùng nguy hiểm! Thậm chí có khả năng bị người chơi các quốc gia khác đối phó!”
Giang Khải nhớ kỹ vị trí khu vực sương mù, sau đó đi theo đám người Lạc Văn rời khỏi Tù Quỷ địa.
Trên đường đi, mấy vị Chiến Thần tỏ ra rất hứng thì với năng lực phong thủy của Hồ Ngôn.
Lạc Văn nói, “Sau khi hai di tích lớn Ẩn bí nữ thần, Thần chiến tranh lần lượt xuất hiện, chúng ta có lý do tin tưởng trong Quỷ Tinh còn có càng nhiều di tích thần mình.”
“Trước đó chúng ta cũng không để ý năng lực của Thầy phong thủy ở phương diện này, hiện tại mới nhận ra Hoa Hạ chúng vốn có năng lực được trời ưu ái!”
Hồ Ngôn lại lắc đầu, “Nói thật, lần này có thể tìm ra di tích Thần chiến tranh không có liên quan quá lớn với năng lực phong thủy của ta, ta chỉ có thể suy đoán ra nơi này là hung địa, vốn dĩ các vị Chiến Thần bao gồm cả một vài người tự do đều biết điểm này.”
“Thầy phong thủy chúng ta không cách nào tiến hành dự đoán khu vực không biết, chỉ có thể tiến hành suy đoán khu vực bản đồ đã nắm giữ, nhưng là bản đồ đã nắm giữ có nghĩa đã biết nơi này không nguy hiểm.”
Lạc Văn nghe xong suy nghĩ một lát, cười nói, “Hồ Ngôn, ngươi cũng không cần khiêm tốn như vậy, Thầy phong thủy vẫn có thể nhìn ra một số thứ mà chúng ta không nhìn ra.”
“Tóm lại, theo trình độ khai thác Quỷ Tinh sâu hơn, có lẽ địa vị chức nghiệp Thầy phong thủy này sẽ nước lên thì thuyền lên.”
Lần này Hồ Ngôn lại không nói gì nữa.
Là một Thầy phong thủy, tất nhiên hắn ta hy vọng địa vị của Thầy phong thủy có thể lên cao.
Trên đường đi, bọn họ gặp rất nhiều dã thú nhưng các Chiến Thần hoàn toàn có thể nhẹ nhàng đánh giết dã thú bình thường.
Có Chiến Thần dẫn đường, bốn ngày sau đám người Giang Khải đã trở về Hoa Hạ thành.
Sau khi trở về Hoa Hạ thành, Giang Khải phát hiện danh tiếng của mình còn lớn hơn lần trước trở về.
Rất nhiều người đứng đằng xa bàn tán về hắn và tiểu đội Hỏa Thần.
“Ha ha, Hoa Hạ Giang Khải, xin chào!” Sau khi binh lính giữ cửa thấy Giang Khải vừa gọi Giang Khải vừa nện vào lồng ngực của mình, lạnh lùng chỉ Giang Khải.
“Ây…” Giang Khải hơi có vẻ xấu hổ, một người xa lạ nhiệt tình chào hỏi mình như vậy, có phải mình cũng nên khua tay một chút không…
“Giang Khải, đừng sợ, lúc quốc chiến ta bảo vệ ngươi!” Một người trẻ tuổi hô lên với Giang Khải.
Giang Khải nhíu mày.
Ta và hắn ta rất quen sao? Tại sao phải nói mờ ám như thế.
“Giang Khải, ngươi yên tâm, có chúng ta ở đây, không ai động vào ngươi được!” Lại có mấy người kêu gọi Giang Khải.
Giang Khải nhìn đồng đội của mình, ý này là sao, coi mình thành động vật cần bảo vệ sao?