Chương 531: Sinh mệnh tà liễu
Chương 531: Sinh mệnh tà liễu
Xung quanh truyền đến một vài tiếng động kỳ quái, những tiếng động này khác với tiếng động nghe thấy bên ngoài khu vực sương mù.
Tiếng động nghe được trong khu vực sương mù càng giống một giọng nói trầm thấp cổ xưa nào đó đang lặp đi lặp lại một câu nói gì đó, chỉ là Giang Khải nghe không hiểu loại ngôn ngữ này.
Rốt cuộc trong khu vực sương mù đang cất giấu cái gì!
Đúng vào lúc này, bốn đoạn dây leo duỗi ra từ trong khu vực sương mù, đâm xuyên qua tay chân Giang Khải.
Tốc độ của sợi dây leo cực nhanh, ngay cả Giang Khải cũng chưa kịp thấy rõ những sợi dây leo này đã đâm xuyên qua tay chân của hắn, kéo cả người hắn bay lên.
Sau khi bị kéo đi hơn trăm mét, Giang Khải bị kéo đến trước một gốc đại thụ che trời.
Hình thái tổng thể của gốc cây này tương tự với cây liễu ở Địa cầu, cực kỳ to khỏe, đường kính thân cây đã đạt đến hơn trăm mét, rễ cây um tùm, vỏ cây trên cành cây có vẻ đặc biệt cứng rắn, trên nhánh cây treo đầy dây leo, dây leo trên người Giang Khải chính là bốn sợi trong đó.
“Đây là…” Giang Khải căn bản không có sức tránh thoát, hoảng sợ nhìn cây cối trước mắt.
Khu vực sương mù đã phá hủy gần như tất cả thực vật, trung tâm khu vực sương mù lại có một gốc đại thụ che trời cành lá tươi tốt như vậy?
Nhưng vào lúc này một giọng nói vang lên bên tai Giang Khải, vẫn nói ngôn ngữ mà Giang Khải không nghe hiểu.
Đã không nghe hiểu, tất nhiên Giang Khải không thể nào hiểu được chỉ có thể mờ mịt nhìn về phía gốc liễu lớn này.
“Giọng nói kia là ngươi phát ra? Ngươi đang nói cái gì, ta nghe không hiểu…”
Giang Khải đột nhiên cảm thấy sợi dây leo trên người siết chặt, ngay sau đó cả người bị kéo về phía gốc cây đại thụ kia.
Sau khi Giang Khải bị kéo đến thân cây, xung quanh có rất nhiều dây leo quấn chặt lấy hắn.
Có một vài sợi dây leo nhỏ hơn đâm vào ngón tay, lồng ngực, da thịt của Giang Khải, sau đó những sợi dây leo kia đang hấp thụ một loại chất lỏng nào đó từ trên thân thể của Giang Khải.
Xuyên qua sợi dây leo màu xanh có thể thấy chất lỏng màu đỏ trong thân thể của mình thông qua sợi dây leo chảy vào trong gốc liễu lớn.
Cả nửa người Giang Khải đã chìm một nửa vào gốc liễu lớn, hoàn toàn không có cách nào động đậy.
Giang Khải chỉ cảm thấy tinh thần lực của mình đang suy yếu từng chút một, hắn nhìn sợi dây leo che kín quanh người đang điên cuồng mút vào huyết nhục trên người mình, trong lòng hoảng sợ khó mà hình dung.
Gốc liễu lớn này coi mình là phân bón sao!
Thời gian dần trôi qua, ý thức của Giang Khải lại mơ hồ, cuối cùng hắn nhắp mắt lại, sợi dây leo dày đặc xung quanh vẫn đang ăn uống huyết nhục của hắn.
Ngay lúc Giang Khải sắp hôn mê, hắn đột nhiên thấy bên cạnh có vô số cành liễu nhỏ như sợi tóc nhanh chóng bay múa.
Sau khi những sợi dây leo kia hút đi huyết nhục trong thân thể hắn lại đưa đến bên kia, dung hợp vào những cành liễu tinh tế đó, sau đó cành liễu nhanh chóng quấn quýt vào nhau như đang tạo ra thứ gì đó.
“Đây… Đây là đang làm gì…” Giang Khải vô cùng hoảng sợ.
Nhưng lúc này Giang Khải cũng không nhịn được nữa mà ngất đi.
…
Phệ Tâm quay lại hang động ở khu bắc kia.
Lưu Viễn Hương đang đưa lưng về phía nàng, sau khi thấy nàng quay về, Lưu Viễn Hương xoay người hỏi, “Làm xong chưa?”
Phệ Tâm hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đoán đi.”
Lưu Viễn Hương kịp phản ứng lại, vội vàng cười nịnh nọt nói, “Là ta hỏi quá nhiều, lấy thực lực của ngươi, Giang Khải tuyệt đối không có khả năng chạy thoát lòng bàn tay của ngươi.”
Vẻ không vui trên mặt Phệ Tâm mới thoáng dịu đi, nàng đi đến bên cạnh Lưu Viễn Hương ngồi xuống ghế đá.
“Ta đã phong tỏa tư duy của Giang Khải, ra lệnh hắn tiến vào sâu trong khu vực sương mù, đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ gặp được Sinh mệnh tà liễu, hắn tuyệt đối không có khả năng trốn thoát.”
Sau khi Lưu Viễn Hương nghe được tin tức này, cuối cùng đã thở phào nhẹ nhõm.
“Một khi Giang Khải bỏ lỡ lần quốc chiến này, đến lúc đó hắn sẽ trở thành con chuột chạy qua đường bị người người kêu đánh, khi đó có lẽ Hoàng Kiến Quốc có thể phát huy trí tưởng tượng của hắn, suy nghĩ thật kỹ nên giải quyết Giang Khải như thế nào.”
Suy nghĩ, Lưu Viễn Hương còn nói thêm, “Phệ Tâm, ngươi xác định Giang Khải không có khả năng thoát khỏi trong tay Sinh mệnh tà liễu sao?”
Phệ Tâm hừ lạnh nói, “Ngay cả ta cũng không thoát được, ngươi nói hắn có khả năng sao?”
Lưu Viễn Hương nhíu mày nói, “Ngươi đã không thoát được, vậy ngươi trở về như thế nào?”
Đôi mắt Phệ Tâm nhìn về phía Lưu Viễn Hương, lúc này mắt của nàng không khác gì người thường, là một đôi mắt câu hồn.
“Ta biết ngươi quanh co lòng vòng không phải muốn nghe được chuyện này sao?”
Lưu Viễn Hương cười xấu hổ, “Đâu có, đâu có, ta chỉ tò mò mà thôi tuyệt đối không có ý khác. Ai không biết thực lực của Phệ Tâm có một không hai trong Hoa Hạ, ta cũng rất ngưỡng mộ.”