Chương 532: Vĩnh viễn ở lại
Chương 532: Vĩnh viễn ở lại
Phệ Tâm mỉm cười, “Lưu Viễn Hương, đừng giả vờ dáng vẻ người yếu nữa, ta hiểu rõ thực lực của ngươi, cố ý tỏ ra yếu thế ở trước mặt ta chỉ muốn ta thả lỏng cảnh giác.”
“Đáng tiếc, chúng ta đều không phải tiểu hài tử, ngươi coi những Quỷ dị giả chúng ta như là quân cờ, không phải chúng ta cũng coi các ngươi thành bàn đạp sao?”
“Nhưng ta khuyên ngươi nếu còn muốn tiếp tục việc hợp tác của chúng ta, ta khuyên ngươi tốt nhất thu lại mấy trò quỷ của ngươi, nếu không đừng trách ta giết ngươi!”
Lưu Viễn Hương im lặng một lát, đột nhiên cười ha hả, “Đúng là lãnh tụ của Quỷ dị chức nghiệp, chẳng những thực lực cực mạnh, hơn nẵ tâm tư kín đáo.”
“Là ta đường đột, không nên đi tìm hiểu thực lực của ngươi.”
“Chỉ cần ngươi có thể xác định Giang Khải bỏ lỡ lần quốc chiến này, ta sẽ không để ý việc khác.”
Phệ Tâm quay đầu hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ âm u lạnh lẽo, “Yên tâm, ta đảm bảo hắn không ra được!”
…
Vài ngày sau, Giang Khải mở mắt ra.
Trên người hắn bị sợi dây leo bao bọc không có cách nào động đậy, rất nhiều dây leo còn đâm vào thân thể của hắn, hấp thu huyết nhục của hắn chuyển đến một bên khác.
Giang Khải cố gắng nghiêng mắt, dùng khóe mắt nhìn tình hình bên cạnh.
Ngay chỗ cách mình hai ba mét lại có một bóng người mơ hồ.
Nói chính xác, nó vẫn chưa phải là người, nó vừa có được khung xương và kinh mạch của mình, chỉ là nhìn tổng thể hình thái rất giống một nhân loại.
Bên kia sợi dây leo vẫn còn tiếp tục bổ sung cho thân thể nhân loại bán thành phẩm này, từng chút một thay đổi nhục thân của nó.
Giang Khải vô cùng hoảng sợ.
Giữa hắn và vật kia có rất nhiều sợi dây leo kết nổi, những sợi dây leo kia đang hút đi huyết nhục từ trên người mình, chuyển sang cho thứ kia.
“Đây, đây là muốn phỏng chế ra một ta khác?!” Trong đầu Giang Khải xuất hiện một suy nghĩ đáng sợ.
Mỗi một ngày Giang Khải đều sẽ ngất đi một lần, vài ngày sau chờ sau khi tình trạng của hắn khôi phục một chút, tỉnh lại sẽ thấy thứ bên cạnh đang trở nên càng ngày càng hoàn chỉnh.
Giang Khải chẳng những trở thành mô bản phỏng chế của cây liễu, đồng thời lần lượt bị rút khô tinh huyết, cung cấp “tài liệu” cho bản phục chế này.
Cây liễu hoàn mỹ nắm cường độ hút tinh huyết trong tay, không đến mức khiến Giang Khải trực tiếp chết đi.
Cứ vậy, ngay cả Vòng quay vận mệnh cũng không thể bị kích hoạt.
Giang Khải đã từng muốn dùng suy nghĩ khống chế Diêm Vương lệnh và Quang Minh thần lệnh tự kết liễu bản thân.
Nhưng Giang Khải lại không có cách nào khống chế Chủ thần bài!
Hắn nghĩ có lẽ là vì Tỏa hồn dịch.
Lần lượt chịu đựng cơn đau mà người thường khó có thể chịu đựng, Giang Khải ngất đi, lại bị cây liễu cứu sống một lần, bổ sung dinh dưỡng, lại trở thành phân bón, đảo qua đảo lại không biết bao nhiêu lần, thứ bên cạnh Giang Khải càng lúc càng giống một nhân loại thực sự.
Thứ này có dáng vẻ giống hệt mình!
Điều quỷ dị hơn là nó thường xuyên quay đầu nhìn về phía Giang Khải, trong mắt mang theo một số mơ hồ không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thời gian trôi qua từng ngày, Giang Khải không biết kể từ lúc mình bị bắt đã qua bao lâu.
Hắn chỉ nhớ rõ đôi mắt của nữ nhân kia.
Lúc trước hắn hối hận vì mình qua loa nhưng càng sợ hãi thực lực khủng bố của đối phương, chỉ nhìn thoáng qua đôi mắt của nàng đã bị nàng khống chế.
Có phải người kia là người do Hoàng gia tìm đến không, rốt cuộc có thân phận gì, vì sao không trực tiếp bắt mình đi mà muốn đưa mình vào khu vực sương mù.
Là vì tra tấn mình sao?
Lúc hắn tiến vào khu vực sương mù đã nghe được nữ nhân nói “vạn người kính ngưỡng, “vạn người chửi mắng”, mục đích của nàng là muốn mình không cách nào tham gia quốc chiến.
“Trước kia nữ nhân này từng đến khu vực sương mù!” Đây là đáp án rõ ràng nhất mà Giang Khải lấy được.
“Đừng để ta sống sót ra ngoài, nếu không sớm muộn cũng có một ngày ta giết ngươi!” Giang Khải hung hãn nói.
Ngay lúc Giang Khải vô cùng tức giận, bên cạnh vang lên một giọng nói.
“Đừng để ta sống sót ra ngoài, nếu không sớm muộn cũng có một ngày ta giết ngươi!”
Ngay cả giọng điệu cũng giống hệt với Giang Khải.
Giang Khải liếc mắt nhìn thoáng qua vật phẩm phục chế kia, lúc một người cực kỳ tức giận đột nhiên có người học cách nói chuyện của hắn, loại cảm giác này thật sự khó mà hình dung.
“Ngươi đừng học cách nói chuyện của ta!”
“Ngươi đừng học cách nói chuyện của ta!”
Giang Khải cũng không muốn nói nhảm với tên này, gầm thét với Tà liễu, “Có bản lĩnh thì ngươi thả ta ra!”
Tên kia cũng ngẩng đầu gầm thét với Tà liễu, “Có bản lĩnh thì ngươi thả ta ra!”
“Ta… Đệt!” Giang Khải hoàn toàn nghẹn họng, hắn rất muốn dạy dỗ vật phẩm phục chế này, nhưng bây giờ hắn căn bản không động đậy được.
Chờ Giang Khải tỉnh táo lại, đột nhiên nghĩ đến có lẽ tên này không phải chọc giận mình mà đang học theo mình.