Chương 546: Vượt qua cực hạn
Chương 546: Vượt qua cực hạn
Theo lý thuyết, lúc này Giang Khải cũng có thể sử dụng Thế thân lừa gạt nhưng một khi hắn sử dụng Thế thân lừa gạt, tình hình chiến đấu sau cùng lại quay về điểm xuất phát, chắc chắn trận này hai người vẫn không phân ra thắng bại.
Nhất định phải thay đổi hiện trạng!
“Diêm Vương lệnh, Canh giờ chưa tới!” Giang Khải ra tay!
Một giây sau, người phục chế bắn ra Diêm Vương lệnh xuyên qua bả vai Giang Khải, trong chớp mắt vai trái Giang Khải máu thịt be bét, hoàn toàn bị thương.
Hơn nữa trên người còn bị ngọn lửa thiêu đốt!
Người phục chế kia thấy cảnh này cũng hơi ngạc nhiên.
Bản thể lại không tránh được lần công kích này? Không đúng!
Là vì sơ suất sao? Cuối cùng mình đã thắng sao?!
Nhưng ngay lúc người phục chế thấy ngạc nhiên với thắng lợi của mình, đột nhiên phát hiện Diêm Vương lệnh của Giang Khải cũng đánh vào bản thể!
Bản thể Giang Khải sử dụng “Canh giờ chưa tới” với bản thân?
Điều này cũng không thể tưởng tượng nổi, dù người phục chế có rất nhiều suy nghĩ giống với Giang Khải, lúc này cũng hoàn toàn không thể hiểu được ý nghĩa từ hành động của Giang Khải.
Diêm Vương lệnh cũng không quan tâm nhiều như vậy, chủ nhân đã lựa chọn mục tiêu, vậy nó sẽ không dừng lại.
Diêm Vương lệnh như một con dao găm sắc bén lặp đi lặp lại công kích Giang Khải.
Mỗi lần công kích, Giang Khải đều rõ ràng cảm nhận được cơn đau dữ dội, Canh giờ chưa tới lại có 50% hiệu quả khắc sâu tổn thương, vậy cơn đau này cũng như ngàn đao băm xác, thật sự khó mà chịu đựng.
Một mặt khác, cánh tay trái của Giang Khải bị phế, trên người còn trúng hiệu quả dẫn đốt, cả người bị bao bọc trong một ngọn lửa, toàn bộ thân thể không ngừng tiếp nhận cơn đau bị ngọn lửa thiêu đốt.
Trong tình huống bình thường, lúc tiếp tục thiêu đốt, một khi ngọn lửa có bạo kích thì Giang Khải chắc chắn phải chết.
Nhưng cùng lúc Canh giờ chưa tới điên cuồng công kích bản thân cũng giữ lại mạng sống cho hắn!
Trong thời gian kéo dài Canh giờ chưa tới, Giang Khải chịu sự tấn công gì cũng chỉ tiếp nhận đau đớn chứ không tử vong!
“Mẹ nó, đi ra ngoài lăn lộn sớm muộn cũng phải trả giá!” Giang Khải cắn chặt hàm răng khẽ chửi một tiếng, ngay cả hắn cũng không ngờ có một ngày hắn sẽ dùng Canh giờ chưa tới với bản thân!
Hắn cố nhịn cơn đau vượt qua tưởng tượng, lấy ra Tử điện huyễn quang giận quát một tiếng, “Nguyệt hạ tiên tung kiếm!”
Người phục chế vì đạt đến hiệu quả đánh bất ngờ nên cách Giang Khải rất gần, đối mặt với hành động “tự mình hại mình” của Giang Khải cũng thấy trong đầu hỗn loạn.
Trong khoảng cách ba bốn mét ngắn ngủi, hắn ta căn bản không tránh được Nguyệt hạ tiên tung kiếm.
Đột nhiên một cái bóng chợt lóe lên, một thanh trường kiếm màu tím xuyên thủng qua thân thể người phục chế!
Người phục chế không thể tưởng tượng nổi nhìn trường kiếm trước ngực, chậm rãi quay đầu, trợn to mắt khiếp sợ nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi lại sử dụng Canh giờ chưa tới như thế!”
Giang Khải nhanh chóng rút ra Tử điện huyễn quang, không kịp trả lời đã ngã xuống đất không dậy nổi…
Cuối cùng trận chiến của hai người đã kết thúc, không kịp thu hồi Truy mệnh còn có bốn tờ Chủ thần bài rải rác khắp nơi trong hiện trường, Giang Khải và người phục chế của hắn đều ngã vào trong vũng máu.
“Coi như thắng…” Giang Khải nhanh chóng mất đi ý thức.
…
Lúc Giang Khải lại mở mắt ra phát hiện thân thể của mình đã chìm vào trong cây liễu lớn, xung quanh có rất nhiều sợi dây leo đâm xuyên qua thân thể của hắn, truyền một loại chất lỏng màu xanh lục nào đó cho hắn.
Cơn đau trên người Giang Khải lập tức ập tới, chỉ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Đúng vào lúc này, giọng nói của cây liễu lớn vang lên bên tai Giang Khải.
“Thú vị, ngươi lại dùng cách này, ngay cả ta cũng phải mở mang tầm mắt.”
Giang Khải cố nén đau đớn, hỏi, “Tên kia đâu? Ta thắng sao? Vì sao lại nhốt ta ở chỗ này, chẳng lẽ còn phải đánh một lần nữa?”
“Người phục chế của ngươi đã chết.” Cây liễu lớn nói, “Ngươi thắng.”
“Nếu ta không cứu ngươi, ngươi sẽ chết. Chưa được ta cho phép, ngươi không thể chết.”
Giang Khải nghe xong trợn to mắt.
Hắn thắng? Cuối cùng hắn thắng!
“Quả nhiên, muốn vượt qua bản thân chỉ có đột phá cực hạn…”
Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, cuối cùng Giang Khải nhắm mắt lại.
Cũng không biết qua bao lâu, Giang Khải lại mở mắt ra, cảm giác đau đớn trên người đã biến mất không thấy gì nữa, hơn nữa trên người tràn đầy lực lượng, tinh thần cũng tốt hơn trước đó rất nhiều.
Lúc Giang Khải mở mắt ra, tầng tầng lớp lớp sợi dây leo trên người hắn đã tự cởi ra.
Giang Khải nhận được sự tự do, chuyện thứ nhất cũng là quay người nhìn về phía cây liễu lớn.
Bây giờ chỉ còn hai người phục chế bị nhốt trên cây liễu, một cái là tà ác, một cái là cuồng vọng.
Lúc này, hai người phục chế này một người hơi híp mắt nhìn hắn, một người hơi hất cằm lên nhìn xuống hắn.
Xem ra người tham lam kia đã biến mất.
Giọng của cây liễu lớn lại vang lên.