Chương 554: Quyết chiến (2)
Chương 554: Quyết chiến (2)
Trương Hiên gật đầu, “Rất tốt, nhanh chóng tiêu diệt tiểu đội địch, đồng thời tiếp tục dẫn dụ bọn họ chia binh ra!”
Chatham cũng không biết từ khoảnh khắc hắn ta bước vào lãnh địa Hoa Hạ, đây như bước một chân vào đầm lầy!
Mười tiểu đội được phái ra bắt người đột nhiên như trâu đất xuống biển, mịt mù không tin tức!
Những tiểu đội Hoa Hạ đó phát huy trọn vẻ kế hoạch địch tiến ta lùi, địch lùi ta tiến, tuyệt đối không tiếp xúc với đội ngũ do Chatham dẫn dắt nhưng những tiểu đội được phái ra ngoài tìm kiếm đều mất tích một cách khó hiểu.
Thậm chí tiểu đội điều tra của nước F cũng liên tục tổn thất mấy người.
Tiểu đội điều tra tương đương với con mắt của đại đội, sau khi mất liên lạc với mấy tiểu đội, quân F như bị chọc mù mắt!
“Đáng chết, rốt cuộc đám người này đang làm cái gì!” Chatham tức giận nói, trong đầu hắn ta có rất nhiều kế hoạch chiến đấu nhưng gặp được loại tình huống hiện tại như đánh vào trên bông, căn bản không dùng được sức lực.
Chắc tiểu đội điều tra đã bị người Hoa Hạ tiêu diệt, Chatham không thể không phái ra càng nhiều đội trinh sát, thăm dò rõ ràng địa hình lãnh địa Hoa Hạ, tìm kiếm người sở hữu khu cờ và vị trí quốc kỳ Hoa Hạ.
Thế nhưng những đội ngũ này gần như đều một đi không trở lại!
“Thật là một đám hèn hạ!” Chatham đầy lửa giận không có chỗ phát tiết.
Dù hắn ta từ bỏ khu cờ vậy cũng không thể dẫn theo hơn một trăm vạn đại quân sờ soạng khắp nơi tìm vị trí quốc kỳ Hoa Hạ.
Dùng cách này có lẽ tìm một ngày cũng chưa chắc tìm được.
Chatham càng nghĩ càng giận nhưng trong chốc lát cũng không nghĩ ra cách nào phá giải.
“Đáng chết, giở thủ đoạn với ta đúng không, Chatham ta nhất định phải cướp quốc kỳ của các ngươi! Ta thề ta nhất định sẽ làm được!”
“Bắt đầu tiến hành điều tra toàn diện với khu vực Hoa Hạ!”
Một tên lính trinh sát mang về tin tức kích động lòng người, bọn họ phát hiện mấy ngàn tên thủ quân và quốc kỳ Hoa Hạ trong một công sự phòng ngự ở hướng đông bắc.
Nhưng lúc Chatham dẫn đại quân trèo đèo lội suối chạy tới nơi này, lại phát hiện thủ quân đã rút lui, lá cờ đỏ này cũng là giả.
Chatham cầm lấy mặt cờ đỏ trong tay, tức giận ném xuống đất phát ra tiếng gầm lên giận dữ, “Người Hoa, các ngươi chờ đó cho ta!”
Bên Hoa Hạ thông qua cách dụ quân địch xâm nhập, lợi dụng tiểu đội làm mồi nhử đã tiêu diệt mấy ngàn người quân F!
Mấu chốt nhất là kế hoạch đánh du kích thành công kéo chậm tiết tấu của đối phương, hiện tại bọn họ đã có cảm giác đầu óc choáng váng, tiến lùi không xong.
“Diện tích chiến khu quá nhỏ, bọn họ chỉ cần cứ tìm kiếm, sớm muộn cũng tìm được quốc kỳ.” Trương Hiên hơi híp mắt lại.
“Nhưng bây giờ chúng ta càng kéo dài thời gian càng có lợi cho chúng ta! Nếu bọn họ gặp phải công kích ở đây, thậm chí có khả năng trực tiếp lui binh!” Trương Hiên lập tức hạ lệnh gia tăng tần suất hoạt động của tiểu đội, tăng cường quấy nhiễu quân F, ngoài ra giám sát chặt chẽ tiểu đội điều tra của đối phương, kéo dài thời gian quân F phát hiện quốc kỳ Hoa Hạ.
Đồng thời, Trương Hiên và Vương Húc Sơ cũng đã chuẩn bị cho dự tính xấu nhất.
Nếu nước F vẫn không lui binh vậy sớm muộn gì bọn họ cũng tìm được vị trí quốc kỳ Hoa Hạ, đến lúc đó đại quân Hoa Hạ chỉ có thể sống mái một trận.
Một lợi ích khác của cách đánh du kích là tranh thủ càng nhiều thời gian nghỉ ngơi cho đại đội.
Phối hợp với gia tăng tốc độ khôi phục trong lãnh địa Hoa Hạ, thực lực của bọn họ cũng khôi phục từng bước.
Cùng lúc triển khai đánh du kích, bên Hoa Hạ cũng chuẩn bị sẵn sàng đánh một trận tử chiến với quân F.
Sau khi chống đỡ một ngày, hai nhánh đại quân Chatham và Leno hoàn thành tụ hợp.
Tình huống bên Leno cũng không tốt đẹp, không ngừng bị đội du kích quấy rối, mất trắng mấy ngàn người!
Theo màn đêm buông xuống, quân F hoàn toàn không dám hành động, trực tiếp xây dựng cơ sở tạm thời chờ sáng ngày hôm sau hành động.
Bản thân bọn họ cũng không biết lúc này vị trí của quốc kỳ Hoa Hạ chỉ cách năm sáu dặm nữa!
…
Giang Khải đi đường tắt không có đi qua khu 18, hắn chạy như điên cả một đường, khó khăn lắm mới chạy đến biên giới bên ngoài khu 8.
“Ngay cả binh lính tuần tra cũng không thấy?” Giang Khải nhìn tường đá thật dài không có một người tuần tra nào.
Đoạn đường này Giang Khải di chuyển cực nhanh, hắn mặc kệ tất cả dã thú, ngay cả lúc gặp Người tuần đêm cũng không có thời gian đánh giết, chỉ một lòng muốn chạy về Hoa Hạ thành.
Nhưng hắn tiêu hao cũng rất to lớn, thể lực gần như tiêu hao sạch sẽ.
Ngay lúc Giang Khải chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên thấy trong binh doanh cách đó không xa lại buộc mấy con tọa kỵ hổ trắng.
Hắn vội vàng tiến lên, kéo một con ra cưỡi lên.
Con hổ trắng này vô cùng kháng cự cũng không chịu đi, còn quay đầu muốn cắn Giang Khải.
Giang Khải trực tiếp lấy ra một thanh Truy mệnh bắn về phía tường thành.
Oanh một tiếng, đoạn tường thành này trực tiếp bị một phi tiêu của Giang Khải đánh ra một cái lỗ lớn.