Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 566 - Chương 566: Phóng Ngựa Tới (2)

Chương 566: Phóng ngựa tới (2) Chương 566: Phóng ngựa tới (2)

“Huynh đệ, sau này đừng nói mình là Chiến Thần bất bại bất diệt… Khiêm tốn một chút.”

“Ngươi, đừng… Quản…” Phân thân còn đang trong thái độ kiêu ngạo nghiêng đầu một cái, trực tiếp biến mất.

Giang Khải lắc đầu, xác định tên này là tính cách chia ra từ thân thể của mình sao?

Sau đó, Giang Khải đứng lên nhìn về phía đại quân nước F đối diện.

Hắn giận quát một tiếng, “Đều nghe kỹ cho ta, hoặc là giao ra khu cờ, quốc kỳ, hoặc là hôm nay ta sẽ đại khai sát giới!”

Giao ra khu cờ quốc kỳ tương đương với đầu hàng nhận thua, mặc kệ nước F đã từng có biểu hiện thế nào trong lịch sử hiện thực, hiện tại dù sao cũng là Quỷ Tinh, những người này sao có thể tùy tiện đầu hàng.

“Giang Khải, ngươi nằm mơ! Đại quân Hoa Hạ các ngươi đã là nỏ mạnh hết đà, ta cũng không tin một mình ngươi có thể đối đầu với trăm vạn đại quân của chúng ta!” Chatham tức giận quát.

Giang Khải hừ lạnh một tiếng, thu hồi Tử điện huyễn quang, hai tay cùng lúc cầm ra hai thanh Truy mệnh.

“Đã vậy, vậy đừng trách ta!”

“Tôi lửa!”

“Lão Hồ, Nguyễn Ngữ, Triệu ca, Âu Dương đại ca, làm việc!”

Âu Dương Dịch đang kích động tường thuật, “Giang Khải thắng, chúng ta thắng, thắng! Thật xin lỗi, Khải đội gọi ta, tiểu đội chúng ta phải bắt đầu làm việc, các ngươi đổi người tường thuật đi.”

Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, Triệu Thiết Toàn, Âu Dương Dịch đi ra từ trong đám người, đứng bên cạnh Giang Khải.

“Khải đội, nếu lần này ngươi không phát huy tốt trong quốc chiến, sau khi đi ra ngoài có thể bị người ta mắng chết.” Hồ Ngôn từ tốn nói, “Ít nhất ngươi phải giết mấy ngàn người.”

“Mấy ngàn người thì hơi khó, Giang Khải đã dùng hết thế thân, tiêu hao không theo kịp.” Triệu Thiết Toàn nói.

“Không sao, chúng ta giúp ngươi.” Âu Dương Dịch nói.

Giang Khải buồn bực nói, “Các ngươi tưởng ta muốn đến muộn à, ta bị người ta hại!”

“Được rồi, không nói những thứ này nữa, dù sao ta cũng đến muộn.” Giang Khải lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía chủ lực nước F ở phía đối diện, “Mấy ngàn người nhiều lắm, ta không giết được nhiều người như vậy.”

“Vậy làm sao bây giờ?” Hồ Ngôn hỏi.

Giang Khải nhíu mày, “Cũng dễ xử lý, các ngươi biết lão đại của nước F bọn họ là ai không?”

Triệu Thiết Toàn lập tức chỉ một nam nhân đằng xa, nói, “Chính là hắn, tên râu ria mặc bì giáp màu đen kia, trên quần áo có nhánh cây.”

Âu Dương Dịch bổ sung, “Chính là người vừa nói ngươi không đối phó được đại quân trăm vạn người.”

Ánh mắt Giang Khải xuyên qua chiến tuyến, chính xác tìm được Chatham.

“Hắn… Đã hiểu.”

Thấy ánh mắt Giang Khải, trong lòng Chatham cũng hơi dao động, một loại dự cảm xấu đột nhiên xuất hiện.

Một mình Giang Khải thật sự không giết được đại quân trăm vạn, nhưng vấn đề là nếu hắn chỉ cần giết một người thì sao…

Giang Khải đi về phía trước một bước, lạnh lùng quát về phía đại quân trăm vạn của nước F, “Bắt giặc bắt vua trước, tiếp theo ta sẽ giết thống soái của các ngươi.”

“Người muốn ngăn ta cứ việc phóng ngựa tới!”

“Tiểu đội Hỏa Thần, xuất kích!”

“Thả Nguyễn Ngữ!” Giang Khải ra lệnh một tiếng, Hồ Ngôn vung ra Nguyễn Ngữ, Nguyễn Ngữ hô to một tiếng, “Các bảo bối, ca ca đã đến!”

Trong chớp mắt đã xông ra ngoài.

Triệu Thiết Toàn, Âu Dương Dịch theo sát phía sau.

“Nguyễn ca, cho ta thẻ rượu đi!” Triệu Thiết Toàn hô lên.

Đáng tiếc hiện tại trong mắt Nguyễn Ngữ chỉ có mỹ nhân người đầy lông tóc, dáng người cường tráng trước mặt, đâu còn nhớ được Triệu Thiết Toàn.

“Thiết Toàn, rượu của Nguyễn quỷ uống ngon sao?” Âu Dương Dịch hỏi.

“Cực kỳ ngon!” Triệu Thiết Toàn nói, “Lần sau ngươi nhất định phải nếm thử, đảm bảo để ngươi dục tiên dục tử!”

“ĐM, khoa trương như vậy?” Trong mắt Âu Dương Dịch lóe sáng, chỉ nghĩ sau khi quay về đòi của Nguyễn Ngữ nhiều chút.

Hồ Ngôn nửa bay trên không trung, hơi đắc ý nói, “Khải đội, ta vừa học được một chiêu, có muốn xem thử không?”

“Hả? Xem thử chút.”

Trong tay Hồ Ngôn đã có thêm một cái Huyền băng bảo ngọc, đồng thời thi triển Kỳ vũ.

Mây đen lôi điện dày đặc, mưa rào xối xả.

Không thể không nói, năng lực Kỳ vũ của lão Hồ càng ngày càng mạnh, thời gian chuẩn bị ngắn hơn trước kia rất nhiều.

Nhưng sau khi cơn mưa to rơi xuống, một đám sương mù màu trắng cũng dâng lên, lúc giọt mưa lớn như hạt đậu trải qua tầng sương mù màu trắng kia trực tiếp ngưng kết thành khối băng, từ trên cao nện xuống!

Mưa to giội xuống lập tức biến thành mưa đá đầy trời!

“ĐM, đây không phải chiêu mà lão Hồ từng dùng ở Vĩnh Đống hồ sao, khi đó còn là lợi dụng nhiệt độ siêu thấp ở Vĩnh Đống hồ, nhưng bây giờ lão Hồ trực tiếp dùng Huyền băng bảo ngọc là có thể gọi ra mưa đá!”

Rất nhiều mưa đá nện xuống, tính cảnh cực kỳ hùng vĩ, đại quân nước F lập tức cảm nhận được sự khủng bố của mưa đá.

Lấy tố chất thân thể của bọn họ, tuy mưa đá không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng từng khối băng nện xuống mang theo lực lượng rất khó đoán trước, bọn họ cũng không dám hoàn toàn không làm phòng ngự.

Hành động và tầm mắt đều chịu sự ảnh hưởng cực lớn.

“Khải đội, tạm được.” Lão Hồ đắc ý nói.

Giang Khải mỉm cười, “Xem ra các ngươi đi đặc huấn cũng không phí công.”
Bình Luận (0)
Comment