Chương 572: Gây ra chiến tranh (3)
Chương 572: Gây ra chiến tranh (3)
Một nam nhân trung niên Đảo quốc đứng ra, lớn tiếng nói, “Ade tướng quân nói không sai, tất cả mọi người đến vì quốc kỳ nước F, không cần thiết tăng thêm sự hy sinh.”
“Mọi người đều dựa vào bản lĩnh, ai cướp được quốc kỳ sẽ thuộc về người đó.”
Tên râu ria nước F tức giận nói, “Đúng là buồn cười! Nước M cướp một khu cờ của chúng ta, chẳng những lãnh địa có thể tăng thêm 500 ngàn binh lực, mấu chốt nhất là tốc độ khôi phục của bọn họ ở trên mảnh đất này nhanh hơn các ngươi nhiều, binh lực của bọn họ cũng là nhiều nhất, nếu là ta sao có thể bỏ qua cơ hội làm suy yếu quốc gia khác?”
“Hiện tại hắn nói rất dễ nghe, nhưng sau cùng ai cướp được quốc kỳ, hắn chắc chắn sẽ ra tay với quốc gia này!”
Một tên tướng lĩnh nước E lạnh lùng nói, “Robert, ngươi đừng mong lợi dụng sự nghi ngờ của chúng ta, ta không tin nước M nhưng cũng không bỏ qua cơ hội lần này.”
“Năm nước chúng ta đồng thời ra tay, cướp quốc kỳ nước F trước, sau đó ai dám đến cướp, quân E chúng ta chơi đến cùng!”
Nhưng người trong nước E nói như vậy lại không phát động công kích.
Nhìn đến đây, mấy người Giang Khải cũng rất sốt ruột.
“Thật sự nói lắm, còn chưa ra tay… Không ra tay thì chúng ta không có cơ hội.” Triệu Thiết Toàn cau mày.
Đúng vào lúc này, Giang Khải đột nhiên nói, “Ai, các ngươi nói xem Đảo quốc có đứng ra nói chuyện không?”
Hồ Ngôn vuốt ve hai chòm râu của mình nói, “Đương nhiên có, nhưng cũng chỉ nói mấy câu.”
Giang Khải nói, “Nói một hai câu là được, chỗ ta còn có mấy thanh võ sĩ đao, các ngươi dùng trước đi, đi, chúng ta đến chỗ Đảo quốc!”
Ngay lúc năm nước giằng co còn chưa xong, đột nhiên có một người giết ra từ phía Đảo quốc, lao thẳng đến đại quân nước F.
Người này cầm võ sĩ đao, vẻ ngoài bỉ ổi nói ngôn ngữ Đảo quốc,
“Bakayalu(1)!” Hồ Ngôn hét lớn.
(1) 八嘎呀路/Bakayalu: Thằng khốn.
Tình cảnh này khiến người xung quanh căng thẳng.
Triệu Thiết Toàn theo sát phía sau, cũng xông ra ngoài, “Bakayalu!”
Nói xong, còn hô to với binh lính Đảo quốc sau lưng, “Kakale!”
Nguyễn Ngữ uống một ngụm rượu, hét lớn một tiếng, “Yamate!”
Mấy quốc gia khác thấy Đảo quốc lại dần đầu phát động công kích, hiện tại cũng không quan tâm kiêng dè lẫn nhau nữa, cướp cờ trước mới là mấu chốt nhất.
“Không thể để bọn họ cướp cờ trước, xông lên!”
Đại quân năm nước lao đến từ bốn phương tám hướng.
Đối mặt với trăm vạn đại quân đông đúc, đám người nước F lập tức trợn tròn mắt.
“Đáng chết, không ngờ tiến đánh Hoa Hạ lại khiến nước F chúng ta trở thành quốc gia đầu tiên bị đánh bại!”
…
Đại chiến rất căng thẳng, nước F căn bản không ngăn cản được công kích của đại quân năm nước.
Trong lúc hỗn loạn tưng bừng, sau khi gây ra chiến tranh, đám người Hồ Ngôn vừa kêu gào hung hăng nhanh chóng nhân cơ hội lùi lại.
Lúc này, ai còn quan tâm sự tồn tại của bốn người bọn họ.
Nước F lập tức quân lính tan rã, cao thủ các quốc gia nhao nhao ra tay, lao thẳng đến quốc kỳ nước F.
Đúng vào lúc này, một bóng trắng nhanh chóng lao đến quốc kỳ nước F từ trong đại quân Đảo quốc.
Đám người Hồ Ngôn đã rút khỏi chiến khu, bọn họ quay đầu nhìn lại phát hiện Giang Khải đang cùng những cao thủ khác, đột nhập vào khu vực trung tâm nhất của quân F, tranh đoạt quốc kỳ nước F.
Dựa theo kế hoạch, hiện tại bốn người bọn họ nhất định phải lập tức rút lui, điều này cũng có nghĩa bọn họ phải để lại một mình Giang Khải.
Trong ngàn vạn người này chỉ có một người Hoa Hạ, trong lòng đám người Hồ Ngôn sao có thể yên tâm.
“Đừng nhìn, tin tưởng Khải đội!” Âu Dương Dịch giữ chặt Hồ Ngôn, “Bây giờ chúng ta không chạy, chẳng may Giang Khải thành công lại liên lụy hắn!”
Hồ Ngôn gật đầu thật mạnh, “Ta biết, đi!”
Trước khi đi, Hồ Ngôn lại liếc nhìn Giang Khải, “Khải đội, cẩn thận!”
Giang Khải liên tục đánh giết mấy người, đến bây giờ hắn đã không biết giết người của nước nào.
“Ai cản ta phải chết!” Giang Khải khẽ quát một tiếng, vung ra mấy chục thanh Truy mệnh.
Truy mệnh đã không kịp giết, Giang Khải lại đánh ra Quang Minh thần lệnh, “Bắn ra!”
Cùng lúc đó, mấy phương hướng khác cũng có rất nhiều cao thủ giết ra một con đường máu, đến gần quốc kỳ nước F.
“Là Giang Khải! Người kia là Giang Khải, đó là Truy mệnh của hắn!” Bên nước F lại có người nhận ra Giang Khải, “Nước F ta rơi vào kết cục ngày hôm nay đều do ngươi ban tặng, giết hắn!”
Binh lính bên nước F vừa nghe tên Giang Khải, thậm chí từ bỏ phòng thủ quốc kỳ giết đến như điên.
Đã không giữ được quốc kỳ, lúc này sự căm hận của bọn họ với Giang Khải đã hận đến thấu xương!
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Khi các ngươi muốn động vào Hoa Hạ ta, vậy nên đoán được kết cục hôm nay.”
Thấy mình đã chậm hơn cao thủ quốc gia khác, Giang Khải cắn răng một cái không giấu diếm thực lực nữa.
“Chiến tranh chi dược!”
Giang Khải nhảy lên một cái, trực tiếp rơi vào chính giữa đám người, đánh bay mấy trăm người.
“Ai cản ta đều phải chết!” Thần uy quang hoàn, Truy mệnh tôi lửa!”