Chương 573: Trở về
Chương 573: Trở về
Bên cạnh Giang Khải tạo thành một cái vòng lửa, hơn hai mươi thanh Truy mệnh nhanh chóng vờn quanh vòng ngoài vầng sáng, đồng thời trong tay cầm Diêm Vương lệnh và Quang Minh thần lệnh.
“Chủ thần chi nộ, bắn ra!”
Trong cao thủ năm nước, hai tên Kiếm thuật đại sư và Nhẫn thuật tông sư của Đảo quốc có thân pháp cực kỳ linh hoạt, một tên Dị nhân nước M có lực công kích cực mạnh, bọn họ cùng Giang Khải đến gần quốc kỳ nước F.
Trong nháy mắt Giang Khải ra tay, Kiếm thuật đại sư liên tục đâm ra mấy chục kiếm với Giang Khải.
“Loạn ảnh chi kiếm!”
Đồng thời, Dị nhân nước M đánh xuống mặt đất, “Báo thù chi quyền!”
Dưới chân mấy người chấn động, đứng không vững.
Ngay lúc Dị nhân nước M sắp nắm lấy cột cờ, cột cờ đột nhiên bị người ta một phát bắt được lập tức chạy xa ra mười mấy mét!
Nếu nói về mê hoặc kẻ địch, Giang Khải là chuyên gia.
Vừa rồi Kiếm thuật đại sư Đảo quốc công kích chỉ là thế thân của hắn mà thôi.
Nhưng bây giờ cầm chiến kỳ trong tay, vậy tương đương với trở thành mục tiêu công kích, bị tất cả mọi người tấn công!
“Đừng để hắn chạy!”
“Nhanh, cướp cờ!”
“Bắt hắn lại!”
Giang Khải nắm chặt quốc kỳ, khẽ quát một tiếng, “Chiến tranh chi dược!”
Hắn nhảy một phát nhảy ra 200m.
Tất cả những người đến gần hắn đều bị đánh bay, Giang Khải lại sử dụng Chiến tranh chi dược thoát khỏi khu vực trung tâm chiến trường.
Sau khi hạ xuống, Giang Khải ngẩng đầu nhìn lại, biển người đen nghịt xung quanh đang lao về phía mình!
Cái loại cảm giác này như toàn bộ thế giới đều chèn ép về phía mình.
“Đáng chết, quá nhiều người!” Giang Khải cũng nhận ra muốn bỏ chạy trong loại tình huống này, độ khó quá lớn.
Đã sử dụng hết toàn bộ ba lần Chiến tranh chi dược, Giang Khải đã không có kỹ năng di chuyển khoảng cách xa tương tự nữa, chỉ có thể dựa vào việc giết ra một đường máu.
Giang Khải không dám ở lại lâu, lao về phía của nước E muốn tìm kiếm cửa đột phá từ chỗ này.
Vô số phi tiêu Ninja bắn đến từ bốn phương tám hướng, Giang Khải lợi dụng nhanh nhẹn cao của mình nhanh chóng di chuyển.
Phía trước có một gã đại hán cầm trọng kiếm trong tay hung hăng chém xuống, Giang Khải đã đánh ra Truy mệnh, chỉ có thể dùng Tử điện huyễn quang kiếm tạm thời đón đỡ.
Trong nháy mắt vũ khí của hai người va chạm, đại hán kia híp mắt lại, “Ngươi là Hoa Hạ Giang Khải?”
“Phải thì thế nào?”
Đại hán bước chệch một bước, trao đổi vị trí thân thể với Giang Khải, dùng toàn lực đẩy Giang Khải ra, “Đi mau!”
Giang Khải hơi ngạc nhiên, tên này lại giúp mình?
Nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện giao tình, Giang Khải nhẹ gật đầu với người kia, quay người chạy trốn.
Trong quá trình chạy trốn, Giang Khải chú ý đến rất nhiều người chơi nước E hình như vô tình hay cố ý ngăn cản truy binh sau lưng giúp hắn.
Tuy nói giữa quốc gia chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có bằng hữu vĩnh viễn nhưng hành động này của nước E vẫn khiến trong lòng Giang Khải thấy cảm động.
Nghe nói, trong quá trình chống cự Thú Thần, giữa Hoa Hạ và nước E từng hợp tác rất nhiều lần, có lẽ đây là nguyên nhân khiến bọn họ bằng lòng trợ giúp Hoa Hạ.
Nhận được sự trợ giúp của nước E, Giang Khải quay người lao đi như bay.
Lúc trước mặt hắn không còn trở ngại, lấy tốc độ của Giang Khải có rất ít người có thể đuổi kịp hắn.
Chẳng mấy chốc Giang Khải đã trốn vào trong vùng núi.
“Trốn ra được!” Giang Khải quay đầu nhìn thoáng qua, cười lạnh một tiếng, “Bái bai ngài!”
Truy binh chạy tới vùng núi cũng mất đi tung tích của Giang Khải.
Peter nổi giận gầm lên một tiếng, “Đáng chết, Giang Khải, ngươi chờ đó cho ta! Hoa Hạ, ta nhất định phải tiêu diệt các ngươi!”
Sau lưng vang lên tiếng gầm thét của Peter, nhưng Giang Khải cũng không quan tâm nhiều như vậy, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đám người Hồ Ngôn, một đoàn người nhanh chóng rút lui về lãnh địa Hoa Hạ.
“Khải đội, ngươi về rồi! Lấy được không?” Hồ Ngôn kích động nói.
Giang Khải mỉm cười, “Đội trưởng của các ngươi ra tay, có lúc nào thất bại không? Xem đây là cái gì!”
Nói xong, Giang Khải lấy ra quốc kỳ nước F, lắc lư mấy cái ở trước mặt bốn người, “Đáng tiếc không có cơ hội cướp đoạt khu cờ.”
Triệu Thiết Toàn trợn to mắt, “Ca ca, trong tình huống đó có thể cướp được quốc kỳ đã là may mắn, ngươi còn muốn cướp khu cờ… 2 triệu viện binh, lần này hay lắm, nguy cơ của Hoa Hạ chúng ta đã hoàn toàn giải trừ!”
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Không chỉ giải trừ, tiếp theo là lúc chúng ta phản công!”
…
Khu trung tâm Hoa Hạ, đại quân trăm vạn còn đang sắp xếp lại, trải qua gần hai ngày nghỉ ngơi, trạng thái của mọi người đã được khôi phục rất tốt.
Nhưng lúc này mấy người Hiên Viên Chấn lại đứng ngồi không yên.
Sau khi Giang Khải rời đi, bọn họ lại mất đi trạng thái Quốc hồn, có thể nghĩ một khi Giang Khải xảy ra chuyện, kết quả của Hoa Hạ sẽ tồi tệ đến mức nào.
“Ta không biết phái hắn đi có phải là quyết định sáng suốt hay không, bây giờ suy nghĩ một chút vẫn quá nguy hiểm.” Hiên Viên Chấn thở dài một hơi.