Chương 619: Công dụng của Thôn phệ bảo ngọc
Chương 619: Công dụng của Thôn phệ bảo ngọc
Trụ đất xông thẳng tới chân trời, có thể đến ngàn mét!
Giang Khải hơi ngạc nhiên, lực đánh khủng bố như thế, muốn tìm kiếm khoáng thạch trong đó, lại cướp lấy khoáng thạch vốn không phải một chuyện dễ dàng!
“Giang Khải, bên này!” Hạ Hoa gọi to một tiếng, “Nơi này có cái hố to!”
Giang Khải lập tức thu hồi suy nghĩ, lao đến bên cạnh đám người Hạ Hoa.
Hiện tại trụ đất điên cuồng xông lên trên, trong tình huống này rất khó phân biệt được khoáng thạch trong đó.
“Phải làm thế nào tìm được khoáng thạch?” Giang Khải hỏi.
Đông Tuyết nói, “Cắt đứt trụ đất!”
Nhưng Đông Tuyết lại nói thêm một câu, “Sao lần này lại phun trào mạnh mẽ như vậy, còn mạnh mẽ hơn một lần phun trào mạnh nhất trong lịch sử mà huấn luyện viên Chiến Thần điện đã nói!”
Đúng vào lúc này, trước một cái hố bên cạnh có một tên Chiến Thần quát to một tiếng, “Nghịch quang chưởng!”
Đôi tay Chiến Thần này đánh ra, hai chưởng ấn từ nhỏ biến thành lớn trực tiếp đánh về phía trụ đất.
Hai chưởng ấn này trực tiếp đánh ra rất nhiều nham đất, bắn vào cái hố khác bên cạnh.
Đồng đội của hắn ta lập tức tìm kiếm trong những cái nham đất này.
Tìm một lúc, một tên Chiến Thần kích động cầm lấy một cục đá trơn bóng lớn khoảng ngón cái, hô lên với đồng bạn, “Bạch nguyệt thạch!”
Mấy đội ngũ xung quanh đều nhìn sang với ánh mắt hâm mộ.
“Bạch nguyệt thạch, đồ tốt, là tài liệu chế tác khải giáp Chiến Thần cực phẩm!”
“Khối mà bọn họ tìm được có phẩm chất rất cao.”
Giang Khải nói với Nguyễn Ngữ, “Nguyễn quỷ, một khối nhỏ Bạch nguyệt thạch này có giá trị bao nhiêu tiền?”
“Quân đội không bán thứ kia, chủ yếu dùng để chế tác khải giáp Chiến Thần, nhất định phải bán thì ta đoán ít nhất hai ngàn vạn.”
“Hai ngàn vạn? Tinh tệ hay là Hoa Hạ tệ?”
“Tinh tệ.”
Giang Khải trợn to mắt!
Cùng lúc đó, đội ngũ xung quanh lần lượt hành động.
Đến giai đoạn của bọn họ, phần lớn Võ đồ đều có công kích chân khí, lợi dụng công kích chân khí cắt đứt trụ đất, từ đó sàng lọc ra khoáng thạch.
Chiến Thần những chức nghiệp khác mặc kệ năng lực thực chiến như thế nào, phần lớn bọn họ đều giúp đồng đội tìm kiếm khoáng thạch từ trong nham đất.
“Công kích chân khí thật mạnh, trên cơ bản mỗi tiểu đội đều phải giao nhiệm vụ cắt đứt trụ đất cho Võ đồ có công kích chân khí.” Giang Khải nói thầm.
Chỉ có điều muốn cắt đứt bộ phận nham đất từ trong trụ đất phun trào mạnh mẽ như thế, yêu cầu với lực công kích cũng rất cao.
Giang Khải thấy một số Võ đồ công kích chỉ có thể đánh ra chút ít nham đất, vậy chút nham đất đó rất khó tìm ra được khoáng thạch.
“Khải đội, chúng ta làm thế nào?” Hồ Ngôn hỏi, “Ngươi không có công kích chân khí, chỉ có Nguyễn Ngữ có, nhưng uy lực công kích chân khí của Nguyễn Ngữ cũng không lớn.”
Hạ Hoa nói, “Chúng ta chắc chắn không có khả năng thu hoạch càng nhiều hơn những Chiến Thần kia, ta và Đông Tuyết cũng có thể đánh ra công kích chân khí, nếu không ba người chúng ta công kích, Hồ đại ca và Giang Khải tìm bảo thạch.”
Giang Khải lắc đầu, “Ta tìm bảo thạch? Ta cũng không biết được bao nhiêu bảo thạch.”
“Lại nói, tuy Nguyễn quỷ không có giới hạn gì nhưng dù hắn uống nhiều hơn, chắc cũng không cảm thấy hứng thú với một trụ đất đi.”
Một đám người đều nhìn về phía Nguyễn Ngữ.
Nguyễn Ngữ thấy ánh mắt của những người khác, vội vàng nói, “Đừng, đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ cảm thấy hứng thú với sinh vật… Đi.”
Nói đến cuối cùng, ngay cả hắn ta cũng không chắc chắn lắm.
Hồ Ngôn suy nghĩ, nói, eHiOLỒ gxxBIZḟ đội, tốt nhất vẫn là ngươi công kích.”
Giang Khải gật đầu, “Thật ra ta cảm thấy sở dĩ bọn họ dùng công kích chân khí, cũng không phải vì công kích chân khí có lực phá hoại với phòng ngự phổ thông, đơn giản là công kích chân khí có năng lực tấn công từ xa, hơn nữa lực công kích gần như không suy giảm.”
Hồ Ngôn bổ sung, “Còn có phạm vi công kích!”
Giang Khải gật đầu, nếu nói công kích tầm xa, hắn tự tin không hề kém hơn những người khác, quan trọng hắn nhiều nhất chỉ có thể đánh xuyên trụ đất, mà không thể cắt đứt một đoạn trụ đất giống những Chiến Thần khác.
Sương trắng không ngừng bị trụ đất xông lên tận trời xung quanh đẩy lên bầu trời, nhưng trong đó có một đám sương trắng không biết đến từ nơi đâu vẫn vô cùng dày nặng, tầm nhìn cũng không xa.
Đám người Giang Khải chỉ có thể thấy bốn năm cái hố xung quanh, mấy đội ngũ kia hoặc nhiều hoặc ít đều có chút thu hoạch.
“Giang Khải, ta và Đông Tuyết thử trước một chút, chúng ta cũng không thể tay không ra về.” Hạ Hoa nói xong đã rút ra trường kiếm.
Nàng và Đông Tuyết đồng thời vung ra kiếm khí đánh ra một số nham đất, chỉ là các nàng cắt đứt quá ít cột đất, cũng chưa từng xuất hiện khoáng thạch.
Sau khi các nàng đánh ra công kích chân khí đều phải nghỉ ngơi một lúc lâu.
“Vậy không được…” Giang Khải cau mày, dựa theo tình huống hiện tại bọn họ thật sự không có nhiều thu hoạch.
Nhìn đám người Hạ Hoa đang bận rộn giúp đỡ, Giang Khải chìm vào suy nghĩ.
Đông Tuyết chú ý đến Giang Khải đang ngây ngốc nhìn hai nàng, hơi ngạc nhiên nói nhỏ với Hạ Hoa, “Giang Khải đang nhìn trộm chúng ta.”