Chương 620: Công dụng của Thôn phệ bảo ngọc (2)
Chương 620: Công dụng của Thôn phệ bảo ngọc (2)
“Ta biết, thầm mến mà, chắc chắn phải nắm bắt tất cả các cơ hội vụng trộm nhìn chúng ta.” Hạ Hoa từ tốn nói, “Nhưng hắn lại đồng thời thầm mến hai chúng ta, thật buồn nôn!”
Đúng vào lúc này, Giang Khải đột nhiên nhớ ra điều gì đó!
Trong đại hội đánh cược lần trước, hắn thắng được một món bảo cụ từ trong tay Hạ Hoa tên là Thôn phệ bảo ngọc.
Mặc dù bảo cụ này là đồ vật Siêu phàm, nhưng Hạ Hoa lại có thể sử dụng…
“Hạ Hoa, vì sao ngươi có thể sử dụng Thôn phệ bảo ngọc?” Giang Khải chạy đến bên cạnh Hạ Hoa hỏi.
Lúc ấy Hạ Hoa tứ giai max cấp đã dùng được Thôn phệ bảo ngọc Siêu phàm ngũ giai!
Hạ Hoa nhíu mày, suy nghĩ, vẫn nói chi tiết cho Giang Khải biết, “Ta, ta có cái này.”
Nói xong, nàng lấy ra một món bảo cụ khác.
Đây là một tảng đá màu xanh tối như là một khối phỉ thúy thượng thừa vô cùng đẹp mắt.
“Đây là Huyễn quang bảo ngọc, có thể khiến trang bị khác xuất hiện ảo giác với người sở hữu Huyễn quang bảo ngọc, trên cơ sở không giảm đẳng cấp đồ vật lại sớm sử dụng đồ vật cao giai.”
“Đương nhiên, đồ Siêu phàm có sự khác biệt rất lớn với đồ vật phàm nhân, dù sử dụng Huyễn quang bảo ngọc cũng chỉ có thể khiến hiệu quả của đồ vật Siêu phàm giảm bớt rất nhiều.”
“Đưa Huyễn quang bảo ngọc cho ta trước, chút nữa trả lại cho ngươi.” Giang Khải lập tức nói.
“Ngươi…”
“Ta sẽ trả lại cho ngươi!” Giang Khải nhấn mạnh.
Hạ Hoa nhìn dáng vẻ gấp gáp của Giang Khải, cộng thêm trước đó còn cảm thấy áy náy với Giang Khải liền cắn răng một cái, đưa bảo ngọc cho Giang Khải, “Đây là cho ngươi mượn!”
Đông Tuyết cũng lấy ra một khối Huyễn quang bảo ngọc đưa cho Giang Khải, “Ta cũng có một khối, hiệu quả của hai khối bảo ngọc sẽ tốt hơn chút… Nhưng rốt cuộc ngươi cần làm gì?”
Giang Khải tiếp nhận hai khối bảo ngọc, mỉm cười, “Hắc hắc, có thứ này thì tùy tiện nhặt bảo thạch!”
Ngay sau đó, Giang Khải lấy ra Thôn phệ bảo ngọc, lại lấy ra Diêm Vương lệnh và Quang Minh thần lệnh.
“Biến ảo!”
Hai tấm Chủ thần bài đều có năng lực biến ảo, hơn nữa sau khi chúng nó biến ảo còn có thể kế thừa hiệu quả của trang bị lúc đầu.
Sau đó, Giang Khải trả lại Thôn phệ bảo ngọc cho Hạ Hoa, “Làm thù lao, trả lại cái này cho ngươi.”
Lúc này, Giang Khải rút đi hình thái bảo ngọc của hai tấm Chủ thần bài, chỉ để Chủ thần bài kế thừa hiệu quả thôn phệ của Thôn phệ bảo ngọc.
“Thử chút xem.” Giang Khải vung Quang Minh thần vực ra.
Quang Minh thần lệnh chui thẳng vào trong cột đất, một lát sau chui ra từ một bên khác.
Giang Khải lại thông qua suy nghĩ khống chế Quang Minh thần lệnh, để nó xuyên qua trụ đất thứ hai.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, Quang Minh thần lệnh vừa đi vừa về nhanh chóng xuyên qua cột đất xung quanh mấy chục lần liền quay về trong tay Giang Khải.
“Được, phun ra đi!”
Một đống lớn đất đá đổ ra từ trong Quang Minh thần lệnh.
“Oa!” Hồ Ngôn, Nguyễn Ngữ, Hạ Hoa và Đông Tuyết vô cùng khiếp sợ, vội vàng chạy đến, “Vậy cũng được?”
Bọn họ lập tức tìm kiếm trong đất đá.
Không lâu sau, Nguyễn Ngữ cầm lấy một cục đá kích động lau đi bùn đất bao trùm bên trên, để lộ ra một cục đá màu đỏ nhạt bên trong.
“Là Long đảm thạch! Khải đội, Long đảm thạch!”
Giang Khải nhíu mày, “Thứ này đáng tiền không?”
Tiếp theo Giang Khải thấy bốn người nhìn mình như nhìn một người quái dị, hắn lập tức hiểu ra.
Không cần phải nói, giá trị của Long đảm thạch tuyệt đối đáng tiền!
Từ khi Giang Khải phát minh kỹ xảo đào khoáng mới này, tiểu đội Hỏa Thần lập tức bận rộn.
Diêm Vương lệnh vẫn dùng tốt hơn Quang Minh thần lệnh rất nhiều, Giang Khải chỉ cần sử dụng thời gian chưa đến một canh giờ, Diêm Vương lệnh điên cuồng công kích trụ đất một trận có thể thôn phệ hàng tấn đất đá.
Quang Minh thần lệnh thì cần Giang Khải dùng suy nghĩ khống chế không ngừng công kích trụ đất.
Người vất vả nhất là tiểu đội bốn người kia.
Hồ Ngôn ngồi trên một đống đất nhỏ, ngẩng đầu núi đất nhỏ ở trước mặt, thở dài một hơi, “Khải đội kiếm nhiều như vậy, tốc độ đào khoáng của chúng ta còn kém hơn tốc độ cắn nuốt của hắn.”
Nguyễn Ngữ cầm cái cào chuyên nghiệp của hắn ta nghiêm túc tìm kiếm trong đống đất.
Hạ Hoa và Đông Tuyết vừa đào khoáng vừa đẩy đất đá dư thừa vào trong cái hố.
Đương nhiên, thu hoạch của bọn họ cũng rất khả quan.
Long đảm thạch, Long tâm thạch, Bạch nguyệt thạch, Hàn nguyệt thạch, thời gian nửa tiếng đã tìm được hơn hai mươi viên khoáng thạch.
“Người khác đến Vẫn Lạc quáng khu mấy lần cũng không có thu hoạch khoa trương như chúng ta, chúng ta kiếm nửa giờ bằng người ta thu hoạch mấy năm.” Hạ Hoa lắc đầu.
Đông Tuyết tò mò hỏi, “Hồ đại ca, Nguyễn đại ca, trước kia các ngươi đều tìm bảo vật như thế sao?”
Hồ Ngôn thở dài một hơi, “Sau này ngươi thường xuyên đi ra ngoài với chúng ta, từ từ sẽ quen thôi.”
“Nói đến mấy loại bảo rương, tìm bảo vật, kiếm tiền gì đó, IQ của Khải đội có thể lập tức đặt tới mức độ trần nhà của nhân loại nhưng nói đến cái khác… Cũng chỉ bình thường thôi.”