Chương 624: Thôn phệ siêu mạnh
Chương 624: Thôn phệ siêu mạnh
Lúc cái hố ở trạng thái thôn phệ, trụ đất nhanh chóng bị hút vào dưới đáy cái hố.
Mấy trăm cái hố có to có nhỏ này như một cái lỗ đen khiến người nhìn phát khiếp.
Hạ Hoa vội vàng nói, “Giang Khải, trước lần thứ hai phun trào sẽ có rất nhiều dã thú chạy đến, chúng ta nhất định phải lập tức xử lý sạch những nguyên thổ này!”
Giang Khải gật đầu, dã thú cũng mặc kệ hắn có Quốc hồn hay không!
11 người tăng nhanh tốc độ đào khoáng.
Khoảng gần một giờ sau, nguyên thổ bên chỗ Giang Khải cũng đã xử lý gần hết, sáu tên Chiến Thần giúp Giang Khải đào được hơn 120 viên khoáng thạch!
Đúng vào lúc này, mặt đất lại truyền đến sự chấn động.
Không lâu sau, từ trong sương mù màu trắng dày đặc xung quanh có một con cự viên cả người bao trùm khải giáp nham thạch lao ra!
Giang Khải lập tức ném ra Truy mệnh, hắn không mong phá giáp, chỉ mong đánh bay dã thú rơi vào trong hố.
Sau khi một thanh Truy mệnh trong đó bạo kích, cự viên này bị một luồng lực lượng khổng lồ va chạm, rơi vào hố sâu, thân thể của nó bị một luồng lực lượng khổng lồ nhanh chóng kéo vào đáy hố sâu.
Cự viên này cũng không có cơ hội phản ứng đã trực tiếp biến mất.
“Những dã thú nguyên tố thổ, nguyên tố kim này cũng muốn dùng những khoáng thạch này để tăng cường thực lực của mình, nên mới đến tranh đoạt khoáng thạch!” Hạ Hoa giải thích, “Chúng nó đã đến, sau này sẽ càng ngày càng nhiều!”
Nam tử cầm đầu cẩn thận nhìn về phía Giang Khải, “Giang Khải, nguyên thổ đã sàng lọc xong, hiện tại dã thú đột kích chúng ta cũng phải chuẩn bị ngăn địch, hiện tại có thể tha cho chúng ta chưa?”
Giang Khải hơi híp mắt lại, số lượng lớn dã thú đột kích, những người khác của Hỏa Thần cũng không có thời gian trông coi những người này, cũng không muốn giữ bọn họ ở bên cạnh.
Hắn khẽ hừ một tiếng, “Cút!”
Lúc này sáu tên Chiến Thần mới hậm hực rời đi.
Chiến Thần Thanh Long vừa rời đi không bao lâu, rất nhiều dã thú đánh tới, nhanh chóng chạy vào mỗi khu vực xung quanh cái hố!
Năm người tiểu đội Hỏa Thần cũng tiến vào trạng thái chiến đấu, đã gặp được bốn năm con dã thú.
Hồ Ngôn lợi dụng sức gió, Giang Khải lợi dụng bạo kích, miễn cưỡng có thể chống đỡ.
Số lượng dã thú còn đang không ngừng gia tăng, chỉ cần không cẩn thận rơi vào phía trên hố sâu, mặc kệ là Chiến Thần hay dã thú đều sẽ bị hút vào!
“Hạ Hoa, Đông Tuyết, hình như dã thú càng ngày càng nhiều!” Giang Khải nói, “Lúc nào khu mỏ quặng mới có thể lại tiến vào trạng thái phun trào?”
Hạ Hoa nói, “Ta cũng không biết, sự thay đổi phun trào và thôn phệ của chúng không có giờ cố định.”
“Nhưng số lượng dã thú sẽ càng ngày càng nhiều, phẩm cấp cũng sẽ càng ngày càng cao.”
“Nhưng sau đó tỷ lệ xuất hiện khoáng thạch tốt hơn cũng càng cao, tốt nhất chúng ta phải chống đỡ thêm mấy lần.”
Giang Khải cau mày, quả nhiên Vẫn Lạc quáng khu là nơi kỳ ngộ và nguy cơ cùng tồn tại.
Chỉ tiếc, cũng như ngay từ đầu không có người khác làm loạn việc đào khoáng đã không thể nào.
Hiện tại dã thú lao ra phần lớn là cấp phổ thông, chắc bọn họ có thể chống đỡ.
Sau khi giữ vững được mười mấy phút, mấy trăm cái hố tiến vào trạng thái phun trào.
Lúc này, số lượng dã thú xông ra từ trong sương mù lại ít đi.
Những dã thú kia thấy trụ đất phun ra ngoài trực tiếp nhào về phía trụ đất, lợi dụng ưu thế thân thể mạnh mẽ ngăn cản được lực đánh của đất đá, mang theo một ít nguyên thổ.
Hình như chúng nó cũng không quan tâm bên trong có khoáng thạch hay không, lại trực tiếp nuốt nguyên thổ vào.
Sau khi dã thú khác nuốt vào nguyên thổ, khải giáp kim loại hoặc là nham thạch bao trùm bên ngoài thân thể chúng nó sẽ xuất hiện một vài thay đổi.
Chắc là vận khí khá tốt nuốt vào nguyên thổ có khoáng thạch, những khoáng thạch đó trực tiếp thay đổi thuộc tính khôi giáp của bọn nó.
Phần lớn dã thú đều bận rộn tranh đoạt khoáng thạch, đám người Giang Khải cũng không nhàm chán chủ động gây sự với dã thú.
Giang Khải tiếp tục thu thập nguyên thổ, Nguyễn Ngữ và Hồ Ngôn phụ trách đào khoáng, Hạ Hoa và Đông Tuyết phụ trách cảnh giới.
Đáng tiếc, thời gian lần phun trào thứ hai chỉ có năm phút ngắn ngủi, chẳng mấy chốc cái hố đã tiến vào trạng thái thôn phệ.
Không có nguyên thổ để tranh đoạt, sự chú ý của đám dã thú lập tức chuyển sang nhân loại xung quanh.
Từ sương trắng ở mỗi phương hướng có mười mấy bóng người nhảy ra, trong đó còn có một số dã thú hình thể lớn hơn.
Giang Khải nhanh chóng ném ra Truy mệnh, đồng thời gầm nhẹ, “Các ngươi đừng đứng xa ta!”
Truy mệnh bay múa trong tay Giang Khải, Diêm Vương lệnh, Quang Minh thần lệnh lần lượt đánh dã thú xâm phạm vào vực sâu!
Giang Khải phòng ngự xung quanh tiểu đội Hỏa Thần đến giọt nước không lọt.
Hạ Hoa và Đông Tuyết đều đang nhìn theo bóng lưng Giang Khải.
Trước đó Giang Khải ngay cả ra tay cũng chẳng muốn ra tay, một khi ra tay chỉ có thể dùng “đáng sợ” để hình dung.