Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 627 - Chương 627: Xảy Ra Biến Đổi Lớn

Chương 627: Xảy ra biến đổi lớn Chương 627: Xảy ra biến đổi lớn

Vừa hay đám người Hồ Ngôn cũng đi theo, sau khi Giang Khải thấy bọn họ lại nói, “Lão Hồ, nhân lúc dã thú bị phun trào hấp dẫn nhanh đưa những người này ra ngoài!”

“Được!”

Hạ Hoa và Đông Tuyết cũng chạy đến, thấy bên này cần người, các nàng nhìn thoáng qua trụ đất trước mặt hơi do dự, vẫn lựa chọn giúp đỡ.

“Giang Khải, chúng ta dẫn người đi, ngươi xem thử có cách nào kiếm mấy khối Huyết tinh thạch không.” Đông Tuyết không nỡ nhìn những cột đất màu đỏ đó.

Giang Khải quay đầu nhìn một chút, lắc đầu, “Lực đánh quá mạnh, dù Chủ thần bài của ta bay vào, ta sợ chúng nó cũng bị kéo theo… Ta thử một chút, xem có nhặt được cá lọt lưới không.”

Đông Tuyết cũng chỉ có thể gật đầu, liền cõng một thương binh cùng đám người lão Hồ rút lui trước.

Trước khi Hồ Ngôn đi còn nhìn Thường Tư Diêu một cái, “Cô nương, ngươi đi cùng chúng ta đi, nơi này quá nguy hiểm.”

“Ta… Chút nữa ta đi.” Thường Tư Diêu quanh co nói.

Hồ Ngôn và Thường Tư Diêu cũng chưa quen thuộc, thấy nàng không có ý định rời đi mà Khải đội cũng không nói gì liền dẫn người rời trước.

Trong chốc lát, nơi này chỉ còn lại hai người là Giang Khải và Thường Tư Diêu… Nếu không tính tiểu gia hỏa trên vai Giang Khải.

“Khụ khụ, vốn lần trước ta còn muốn đến bí cảnh Đại tuyết sơn tìm ngươi, nhưng chờ đến khi ta quay về bí cảnh Đại tuyết sơn đã không còn.” Giang Khải nói, “Ta và Triệu đại ca đợi ở đó mấy ngày cũng không thấy ngươi trở về, còn tưởng ngươi đã về thành.”

Thường Tư Diêu cúi đầu, trộm nhìn Giang Khải một cái, “Sau khi ngươi đánh ta ngất xỉu đã làm gì?”

Trong lòng Giang Khải chấn động.

Hắn làm gì? Vụng trộm hôn Thường Tư Diêu một cái!

Giang Khải còn nhớ rõ khuôn mặt Thường Tư Diêu rất trơn, da thịt rất mềm, trên người rất thơm…

Hơn nữa người chứng kiến còn đang đứng trên vai mình!

Lấy thiên phú mà tiểu gia hỏa này biểu diễn, tuyệt đối có thể hoàn mỹ phỏng chế ra hình ảnh lúc đó.

Giang Khải nghiêng đầu, trộm nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa.

Con chuột nhỏ trợn to mắt, nhe răng nhìn mình…

Con hàng này đang cười?!

“Khụ khụ, đúng, chúng ta vẫn nên xem có thể lấy được Huyết tinh thạch không đi.” Giang Khải vội vàng nói sang chuyện khác, nói xong mắt không chớp nhìn trụ đất to lớn, “Cây cột thật trơn… Không phải, phun trào thật mạnh!”

Thường Tư Diêu đứng bên cạnh Giang Khải, khuôn mặt hơi đỏ…

Tất cả mọi người đang tranh đoạt Huyết tinh thạch, nhưng lúc này Giang Khải lại chỉ muốn hưởng thụ loại đoàn tụ ngắn ngủi này.

“Cái đó, ngươi không đi cướp Huyết tinh thạch sao?” Thường Tư Diêu hỏi.

“Ồ, ta còn chưa có công kích chân khí, không có cách nào cắt đứt trụ đất.” Giang Khải nói, “Hơn nữa trước đó ta đã tiêu hao rất lớn, hiện lại đoán chừng không cướp được của bọn họ.”

Xung quanh đông đúc dã thú, mặc dù lúc này sự chú ý của chúng nó đều ở trên khoáng thạch nhưng trận kịch chiến vừa nãy vẫn khiến Thường Tư Diêu thấy khủng hoảng, thân thể không nhịn được nhích lại gần Giang Khải.

Giang Khải len lén liếc nhìn Thường Tư Diêu, nàng theo bản năng vuốt lại mái tóc dài hơi có vẻ xốc xếch, lộ ra bên mặt hoàn mỹ.

Trong đôi mắt sáng ngời kia còn có chút bối rối và kích động như hồ nước tĩnh mịch nổi lên gợn sóng dưới ánh sáng, đôi môi hơi mở ra rất tự nhiên thoáng lộ ra hàm răng trắng non, trên môi có chút vết máu như vẽ lên màu đỏ tươi cho bờ môi.

Khuôn mặt của nàng hoàn mỹ như vậy, không tìm ra chút tỳ vết nào.

Thậm chí khuôn mặt này khiến Giang Khải nhớ đến trong một thư viện lưu trữ sách nào đó, hắn từng thấy ảnh của nữ ngôi sao Đảo quốc Yasuko Sawaguchi của thế kỹ trước, mặc dù là thế kỷ trước, mặc dù Giang Khải không thích Đảo quốc nhưng cũng không ảnh hưởng đến thẩm mỹ của Giang Khải.

Thật ra chỉ cần Thường Tư Diêu không mở miệng, nàng tuyệt đối là một đại mỹ nữ tuyệt thế.

“Khụ khụ, có phải tiểu gia hỏa này đã nói điều gì đó cho ngươi rồi không?” Giang Khải lấy can đảm hỏi.

Thường Tư Diêu hơi do dự nghiêng đầu liếc nhìn Giang Khải, lúc nàng thấy đôi mắt của Giang Khải lại vội vàng nhìn sang nơi khác.

“Nói, nói.”

Giang Khải hít sâu một hơi, hiện tại bên ngoài đồn hắn chỉ biết thầm mến.

Đây đều là những người được gọi là “bằng hữu” gồm Trụ Tử, lão Hồ, Nguyễn Ngữ tung tin đồn giúp hắn!

Nhưng lần này hắn muốn đưa ra một quyết định to gan, hoàn toàn phá vỡ cách nhìn của mọi người với hắn.

“Tư Diêu, ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi!”

“A?”

“Ta, ta thật ra… Ngươi muốn làm… Bạn gái ta không?”

Oanh một tiếng, mặt đất đột nhiên rung lắc dữ dội, đây là cái hố to lớn nhất từ phun trào biến thành thôn phệ!

“A? Ngươi nói cái gì? Ta bằng lòng cái gì? Lão tử không nghe rõ?” Thân thể Thường Tư Diêu không đứng vững, vẫn còn vội vã hỏi Giang Khải.

“Ta nói, ngươi bằng lòng làm…” Giang Khải dùng giọng nói càng lớn hơn, dùng sức hô lên.

Đúng vào lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên đổ sụp mạnh mẽ!

Giang Khải thấy thế không kịp nói ra ba chữ sau cùng, một phát ôm lấy Thường Tư Diêu, “Chiến tranh chi dược!”
Bình Luận (0)
Comment