Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 63 - Chương 63: Tiến Về Khu 18 (2)

Chương 63: Tiến về khu 18 (2) Chương 63: Tiến về khu 18 (2)

Hạ Đào lắc đầu, bất đắc dĩ nói, “Không có cách nào, ngươi cũng biết gần đây Người nhập cư trái phép hành động càng ngày càng hung hăng ngang ngược, ai bảo chúng ta không có chức nghiệp có thể đi vào khu thí luyện người mới chứ.”

Nói đến đây, đối phương cũng chỉ có thể thở dài một hơi, “Ai, không có thủ đoạn kiềm chế chỉ có thể bị đánh, thật sự uất ức!”

“Ta dẫn bọn họ vào trong trước.”

“Được.”

Tiến vào thành chính, Giang Khải cảm giác như quay về Hoa Hạ quốc cổ đại, phần lớn kiến trúc nơi này đều là gạch đá thấp bé, mái hiên hất lên, cửa sổ đời cũ, lối kiến trúc theo phong cách cổ đại rõ rệt.

Dù sao Hoa Hạ có lịch sử lâu đời, dưới tình huống không có khoa học kỹ thuật chống đỡ, lúc xây dựng thành chính sẽ bắt chước kiến trúc cổ đại, không chỉ khoa học còn đẹp mắt.

Trong thành chính số 18 khá phồn hoa, trong thành người đi đường đông đúc, bên đường có đủ loại cửa hàng, chỗ ở được phân chia gọn gàng.

Viên Trụ có cảm giác như nông dân vào thành, tò mò nhìn tất cả xung quanh, “Cảm giác xuyên việt về triều Đường.”

Đáng tiếc không đợi hắn ta nhìn đủ, Hạ Đào đã dẫn bọn họ đến khu truyền tống.

“Mỗi người đứng trong Truyền tống trận tiến hành một lần truyền tống về, các ngươi sẽ bị truyền tống về Giang Trung thành, có lần truyền tống này, sau này đăng nhập các ngươi có thể trực tiếp đăng nhập ở đây.” Hạ Đào giải thích, “A, đúng, người mới có một đặc quyền sau khi logout có thể trực tiếp online, sau này mỗi lần các ngươi logout đều cần chờ đợi xếp hàng online, thời gian từ mười ngày đến hai mươi ngày khác nhau.”

“Tử vong logout cưỡng chế một tháng sau mới có thể online.”

Trải qua thí luyện người mới vô cùng vất vả, có người đã không kịp chờ đợi đi qua Truyền tống trận.

Giang Khải, Viên Trụ và Tô Noãn Noãn không vội truyền tống, ba người tập trung lại.

Sau sự im lặng ngắn ngủi, Tô Noãn Noãn mỉm cười đưa tay về phía Giang Khải và Viên Trụ.

“Ta không muốn nhiều lời cảm ơn, vì ta tin duyên phận của chúng ta chưa kết thúc ở đây!” Tô Noãn Noãn hào phóng nói, “Hy vọng sau này chúng ta còn có cơ hội cùng tổ đội!”

Viên Trụ mỉm cười, đưa tay đặt lên mu bàn tay của Tô Noãn Noãn, “Đó là điều chắc chắn!”

Giang Khải mỉm cười, Tô Noãn Noãn còn quá trẻ, lấy thân phận của nàng có lẽ sau này cơ hội tổ đội với bọn họ cũng không quá lớn.

Nhưng hắn cũng không muốn phá hỏng bầu không khí, cũng đưa tay đặt lên mu bàn tay của Viên Trụ, gật đầu nói, “Hy vọng!”

Sau khi ba người hẹn xong, Tô Noãn Noãn kéo Giang Khải sang một bên, vô cùng thần bí nói, “Lộ Tuấn ca ca nhờ ta chuyển lời cho ngươi.”

“Hả?” Giang Khải hơi ngạc nhiên.

“Hắn nói, sau khi logout đừng vội online, về nhà trước đã!”

“Vì sao?” Giang Khải kỳ quái hỏi.

“Ta cũng không biết, hắn chỉ để ta chuyển lời này cho ngươi, điều khác thì hắn không nói.”

Giang Khải như có điều suy nghĩ gật đầu.

Mặc kệ bây giờ suy đoán như thế nào cũng chỉ là suy đoán, dù sao sau khi về nhà sẽ biết đáp án.

Đứng trong Truyền tống trận, trước mắt Giang Khải lóe lên ánh sáng mạnh, tầm mắt mơ hồ… Một lát sau, lúc hắn mở mắt ra phát hiện hắn đã quay về đại sảnh cửa đăng nhập.

Mười mấy binh sĩ súng ống đầy đủ đứng ở phía trước đang nhìn mình, còn có nữ huấn luyện viên nghiêm khắc kia.

Cũng không biết vì sao lúc gặp lại vị nữ huấn luyện viên kia, Giang Khải lại cảm thấy có chút quen mắt.

“Chúc mừng người.” Sau khi Tô Lam Lam bình thản lại ngắn gọn chúc mừng, ánh mắt hơi chuyển xuống phía dưới, sau đó từ tốn nói, “Ngươi có thể đi mặc quần áo vào.”

Lúc này Giang Khải mới nhớ đến bây giờ mình chỉ mặc một chiếc quần lót.

Đi đến tủ đồ của mình, Giang Khải lấy quần áo ra ăn mặc gọn gàng.

Cảm giác mặc quần áo thật tốt!

Giang Khải lập tức cảm thấy cả người thoải mái hơn.

Bên này còn có mấy người động tác chậm, mặc quần áo tử tế đang chuẩn bị rời đi.

Giang Khải nhanh chóng tìm được Viên Trụ, Viên Trụ cũng thấy Giang Khải, vừa chuẩn bị vung tay lên đột nhiên nữ sĩ quan kia đã đi đến trước mặt Viên Trụ, nói với hắn ta mấy câu.

Nhìn từ vẻ mặt của Viên Trụ hình như rất ngạc nhiên.

Giang Khải vội vàng chạy đến, “Sao thế?”

Tô Lam Lam nhìn một chút, từ tốn nói, “Không có gì, chúng ta tìm hắn có việc.”

Giang Khải đang muốn nói gì đó, một tên binh lính nói với Viên Trụ, “Mời đi theo chúng ta.”

Viên Trụ nói với Giang Khải, “Khải, không sao đâu, bọn họ tìm ta hỏi thăm một số tình huống, không biết lúc nào ta mới có thể quay về, ngươi về trước đi.”

Tô Lam Lam nói thêm một câu, “Ngươi yên tâm đi, không phải chuyện gì xấu. Còn có, chắc đã có người nói cho ngươi biết sau đó phải là gì, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng đi làm đi, đừng để khách chờ quá lâu.”

Giang Khải còn chưa kịp phản ứng, Viên Trụ đã đi theo đám người nữ huấn luyện viên.

Ngồi lên xe đạp dùng chung, Giang Khải nhìn đô thị hiện đại hóa xung quanh có loại cảm giác kỳ quái.
Bình Luận (0)
Comment