Chương 64: Khách tới thăm?
Chương 64: Khách tới thăm?
Tính chân thực của Thiên Chức khiến hắn như xuyên qua hai thế giới có phong cách hoàn toàn khác biệt, lập tức mơ hồ cái nào là chân thực, cái nào mới là giả thuyết.
Chẳng trách rất nhiều người chơi Thiên Chức đều có một loại cảm giác.
Có lẽ, Thiên Chức căn bản không phải giả thiết, chỉ là một loại trí tuệ cao cấp nào đó đã làm được trình độ thân thể người hoàn toàn số liệu hóa…
Đáng tiếc, lấy trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại của nhân loại, có lẽ cần thời gian rất lâu cũng chưa giải đáp được bí ẩn này.
Suy nghĩ trở lại hiện thực, vị quan viên Lộ Tuấn kia muốn mình về nhà trước, kết hợp với lời nói của vị nữ huấn luyện viên kia, hình như ở nhà hắn có một vị khách đang chờ hắn.
Trên chân Giang Khải dùng sức, tăng nhanh cường độ đạp xe.
Hơn một giờ sau, cuối cùng Giang Khải đã về khu ổ chuột, lúc hắn dựng xe đạp phát hiện ba chiếc xe tải màu đen đang đỗ ở góc đường.
Ba chiếc xe này có vẻ ngoài giống hệt nhau, cửa sổ xe đen kịt hoàn toàn không thấy bên trong.
Giang Khải vừa hoàn thành trả lại xe đạp vừa nhíu mày.
Ở chỗ của bọn họ rất ít thấy xe hơi đồ lại, thứ nhất kẻ có tiền sẽ không đến nơi này, thứ hai bọn họ cũng sợ bị trộm xe, không đỗ xe ở nơi này.
Ngay lúc trong lòng Giang Khải đang nghi ngờ, cửa ba chiếc xe đồng thời trượt ra.
Ngay sau đó, một đám người áo đen nhảy xuống từ trong xe, trong tay bọn họ còn cầm gậy bóng chày, dao bầu…
“Chính là hắn!” Có người giận quát một tiếng, hơn hai mươi người này như ong vỡ tổ lao về phía Giang Khải.
Giang Khải lập tức trợn to mắt, quay người nhanh chân bỏ chạy!
Đối phương đều là nam tử trẻ tuổi thân thể cường tráng, sau khi thấy Giang Khải đều như phát điên, điên cuồng lao về phía Giang Khải.
Dù Giang Khải không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc này hắn đã xác định một việc, một khi mình bị đuổi kịp e rằng khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Hắn dùng tốc độ trăm mét để lao đi, xuyên thẳng qua các con ngõ nhỏ.
Nhưng mặc kệ Giang Khải chạy trốn như thế nào, bọn họ vẫn đuổi sát không bỏ.
Sau khi mở ra Thiên Chức, rất nhiều người vì thông qua thí luyện người mới mà kiên trì rèn luyện, hai mươi tuổi là độ tuổi thân thể cường tráng nhất, muốn hoàn toàn thoát khỏi bọn họ cũng rất khó khăn.
Chỗ dựa duy nhất của Giang Khải là quen thuộc địa hình khu ổ chuột, lợi dụng con đường nhỏ rắc rối phức tạp mấy lần thoát khỏi cảnh nguy hiểm.
Nhưng hiện tại hắn đã chạy qua cả nửa khu ổ chuột cũng không nghĩ ra cách để thoát khỏi, nếu rời khỏi khu ổ chuột sẽ rất nguy hiểm.
Nghĩ tới đây, Giang Khải cắn răng một cái lao qua một bức tường thấp, nhanh chóng chuyển hướng.
Nhân khoảng thời gian ngắn đối phương mất hành tung của mình, Giang Khải lao đến phía trước một tòa nhà ở ngã rẽ, dùng chìa khóa đã sớm chuẩn bị trước run rẩy cắm vào ổ khóa.
Hắn chỉ có mấy giây!
Ngày thường động tác mở cửa rất thuần thục, lúc này lại trở nên xa lạ.
Tiếng bước chân đã đến ngã rẽ, cuối cùng Giang Khải đã cắm chìa khóa vào ổ khóa nhanh chóng chuyển động, lao thẳng vào trong phòng, đóng sầm cửa lại!
Vừa đóng cửa lại, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân ồn ào chạy đến trước cửa.
Ngay lúc Giang Khải muốn thở ra một hơi, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lùng nói, “Đám ngu xuẩn các ngươi dừng lại cho ta!”
Từ vị trí giọng nói để phán đoán, người nói chuyện lại đang đứng trước cửa nhà mình.
“Hoàng thiếu gia, sao thế? Tiểu tử kia như con thỏ vậy, tốn chút thời gian để hắn chạy mất.”
“Hừ, hòa thượng chạy được, miếu chạy được sao! Biết đây là đâu không? Đây là nhà Giang Khải!”
Giang Khải nghe rõ ràng lời nói này, lúc này trong lòng như tro tàn!
Đột nhiên, sau lưng truyền đến lực lượng cực lớn khiến Giang Khải và cả cánh cửa bị người ta đá bây, chậu bát trong nhà rơi lộn xộn.
“Ồ, thật là trùng hợp, Giang Khải, chúng ta lại gặp mặt.” Thấy Giang Khải ở trong nhà, người nói chuyện kia không hề thấy ngạc nhiên, “Ngươi thông minh như vậy chắc chắn biết không cách nào cắt đuôi đám người này, nên mạo hiểm trốn về trong nhà, vì cái gọi là chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất… Nếu không phải ta đích thân dẫn đội, sẽ để ngươi tránh được!”
Giang Khải bò dậy từ dưới đất căm tức nhìn người kia, hung hăng nói, “Hoàng Đạt?! Ta còn tưởng là Hoàng Vĩ, không ngờ ngươi lại đến ra mặt giúp hắn.”
Sắc mặt Hoàng Đạt lập tức trở nên âm trầm, hơi híp mắt lại, “Vì ngươi mà Hoàng Vĩ phải tiếp nhận trị liệu tâm lý!”
Hoàng Đạt lại mạnh mẽ thu lại cơn giận, nhe răng cười, “Nhưng không sao hắn chỉ bị ngươi đánh giết ở trong Thiên Chức mà thôi, bây giờ ta sẽ để ngươi cảm nhận sự đau khổ mà hắn phải chịu ở trong hiện thực!”
Nói xong, hắn ta vung tay lên, có thủ hạ đưa đến một cây gậy sắt dài hơn một thước!
“Ngươi khiến Hoàng Vĩ không thể online trong một tháng, ta sẽ khiến ngươi không thể online cả đời!”
“Bắt hắn lôi ra ngoài cho ta!”
Lập tức có bốn tráng hán xông vào nhà Giang Khải.
Trong không gian chật chội này, Giang Khải cũng không có cơ hội chạy thoát.