Chương 65: Khách tới thăm? (2)
Chương 65: Khách tới thăm? (2)
Hai tên khống chế hai tay của Giang Khải, đè ép ra ngoài như là áp giải phạm nhân.
“Quỳ xuống!” Một tên tráng hán nổi giận gầm lên một tiếng ở sau lưng.
Giang Khải lạnh lùng nhìn Hoàng Đạt, không nhúc nhích tí nào.
“Ta bảo ngươi quỳ xuống!” Tên tráng hán sau lưng hung hăng đã vào ổ chân Giang Khải, Giang Khải phản xạ có điều kiện khẽ cong đầu gối, suýt thì quỳ xuống.
Nhưng trong nháy mắt sắp quỳ xuống đất, Giang Khải đột nhiên ra sức lại không quỳ xuống.
“Để ta quỳ trước mặt một tên tiểu nhân hèn hạ như ngươi, ta nhổ vào!” Giang Khải nhổ một ngụm nước bọt vào mặt Hoàng Đạt, “Có gan thì đơn đấu với ta!”
Lỗ mũi Hoàng Đạt nở to, dùng khăn giấy lau đi nước bọt trên mặt, sát ý trong mắt càng dày hơn.
“Đơn đấu? Chỉ dựa vào ngươi cũng xứng?”
“Xương cốt rất cứng rắn đúng không, hai người các ngươi bắt lấy cho ta!” Hoàng Đạt nói với thủ hạ.
Giang Khải chỉ cảm thấy lực lượng giam cầm trên cánh tay càng mạnh hơn trước đó, dùng sức kéo cánh tay của hắn về phía sau không thể động đậy được.
Hoàng Đạt nhe răng nở nụ cười, siết chặt nắm đấm lại thả chậm động tác, lấy ra một cái nhẫn hổ bằng vàng đeo lên tay.
Một quyền này, Hoàng Vĩ hung hăng đánh vào trên bụng Giang Khải, “Ngươi ngông cuồng đúng không!”
Lại một quyền nữa, “Dám phân cao thấp với Hoàng gia chúng ta đúng không!”
“Người mới hạng nhất!”
“Ta để ngươi thấy rõ hiện thực!”
Hoàng Đạt nện xuống một đấm lại một đấm vào bụng dưới của Giang Khải, Giang Khải bị đại hán sau lưng khống chế lại không thể ngăn cản, không thể né tránh, sau ba bốn đấm nội tạng dã dời sông lấp biển, máu tươi bắn tung tóe.
“Giang Khải, ngươi hiểu rõ ràng cho ta, loại người hạ đẳng như ngươi mãi mãi là người hạ đẳng, chỉ có thể tiếp nhận vận mệnh bị chúng ta chà đạp!”
Sau khi đấm mười mấy cú, có lẽ Hoàng Đạt đã đánh đến mệt mỏi lại lắc cánh tay tháo nhẫn hổ xuống, lại nhận lấy cây gậy sắt kia.
“Ngươi biết không, Giang Khải, sự xúc động của ngươi không chỉ hại chính ngươi, còn hại ca ca và muội muội của ngươi!”
“Đáng tiếc, ngươi không có cơ hội thấy kết quả của bọn họ!”
Giang Khải miệng đầy máu tươi ngẩng đầu, vô lực nhìn Hoàng Đạt, “Ngươi dám động đến bọn họ, ta tuyệt đối không bỏ qua cho ngươi!”
“Hừ hừ.” Hoàng Đạt cười lạnh một tiếng, “Ngươi còn chưa hiểu lời nói của ta có ý gì sao? Ngươi cảm thấy ngươi còn cơ hội đến tìm ta gây chuyện sao?”
Trong mắt Giang Khải xuất hiện vẻ hoảng sợ, dường như hắn đã hiểu ý của Hoàng Đạt, hoảng sợ nhìn về phía Hoàng Đạt, “Ngươi, ngươi dám giết người giữa ban ngày ban mặt?!”
Hoàng Đạt mỉm cười, “Không, ngươi đã đánh giá bản thân quá cao, ngươi được coi là người sao? Trong mắt ta, ngươi chỉ là một con chó thôi!”
“Sau khi xuống dưới đó nhớ suy nghĩ cẩn thận, nhớ kỹ người trẻ tuổi đừng quá xúc động!” Nói xong, Hoàng Đạt giơ gai sắt lên nhắm thẳng vào khuôn mặt Giang Khải, muốn đâm xuống!
Nhưng đúng lúc này đột nhiên vang lên một tiếng bịch, ngay sau đó có người phát ra một tiếng kêu thảm như tan nát cõi lòng.
Cả người Giang Khải bị che mất, ngay lúc mình sắp bị Hoàng Đạt giết hại, Hoàng Đạt đột nhiên quỳ xuống ôm chân ngay trước mặt mình, vừa lăn lộn trên mặt đất vừa không ngừng kêu thảm.
Xảy ra chuyện gì hả? Vừa rồi là… Có người nổ súng?
Sau khi thời đại thú thần mở ra, rất nhiều người có thể sử dụng súng ống nhưng Hoa Hạ vẫn ra lệnh cấm súng ông.
Bình thường không phải súng ống của nhân viên quân đội thì phải cất giữ trong khu vũ khí thành thị, chỉ có lúc ra khỏi thành mới được lĩnh về.
Thủ hạ của Hoàng Đạt cũng vô cùng khiếp sợ, bọn họ hoảng sợ nhìn quanh…
Không lâu sau, một nam tử đi ra từ trong con ngõ nhỏ đối diện, trong tay hắn ta cầm một cây súng lục, họng súng chĩa về phía bọn họ.
Thấy người này, Giang Khải lại trợn to mắt.
Người này chính là người từng gặp trong Thiên Chức, được Tô Noãn Noãn gọi là Lộ Tuấn ca ca!
“Ngươi là ai, lại dám dùng súng!” Một gã đại hán vừa sợ vừa giận nói.
Lộ Tuấn lấy ra giấy chứng nhận từ trong túi áo, một tay đưa ra, mở ra giấy chứng nhận, “Phó đoàn trưởng quân khu Giang Trung thành Lộ Tuấn, có vấn đề gì không?”
“Người của quân đội!” Mọi người khiếp sợ nhìn Lộ Tuấn.
Lộ Tuấn lạnh lùng nhìn Hoàng Đạt lăn lộn trên mặt đất, lắc đầu, “Hoàng Đạt, thật ra lúc đầu ta rất hài lòng với biểu hiện của đệ đệ ngươi, nhưng hiện tại xem ra nhân phẩm của ngươi và đệ đệ ngươi đều có vấn đề rất lớn.”
“Ngươi cũng dám giết người trong Giang Trung thành, ngươi thật sự cảm thấy Hoàng gia các ngươi có thể một tay che trời sao?!”
Hoàng Đạt quá sợ hãi, không dám nói tiếp nữa.
“Ta đã thông báo với cảnh sát Giang Trung thành, đám người các ngươi không được phép chạy, hoặc là các ngươi có thể thử tài bắn súng của ta.”
Đúng vào lúc này, một nam tử lại đi ra từ trong góc.
Người này cao khoảng 1m75, dáng người cân đối, trên người mặc quần áo đen, đeo một cái kính râm màu đen.
Lộ Tuấn nhẹ gật đầu với người kia, người kia đã đi tới.