Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 646 - Chương 646: Bảo Tàng Trong Lòng Đất

Chương 646: Bảo tàng trong lòng đất Chương 646: Bảo tàng trong lòng đất

Tuy một đao sau cùng không phải Giang Khải đâm, nhưng phần đánh giết sau cùng vẫn tính lên trên người Giang Khải.

Sau khi đánh giết ba người, Giang Khải có thể cướp bóc kinh nghiệm, kinh nghiệm cướp bóc của mỗi người đạt đến ngàn vạn.

Nhưng Giang Khải không chút do dự lựa chọn khấu trừ “giá trị giao dịch linh hồn” của ba người.

Độ khó thu hoạch thứ này còn khó hơn kinh nghiệm nhiều, làm không tốt còn có hạn mức cao nhất.

Dù sao không ai bằng lòng dùng tất cả linh hồn đi giao dịch.

Sau khi ba người Phùng Lập Quân chết đi hóa thành ánh sáng biến mất.

Mã Đô và Hạ Nham đã báo cáo việc Thất cấp phù đồ lên trên nhưng Giang Khải tuyệt đối không lo lắng, chẳng mấy chốc Thất cấp phù đồ sẽ chuyển đến chỗ khác, đám người kia đến đây cũng vô ích.

Giao thủ với ba người Phùng Lập Quân, Giang Khải cũng nhận ra thực lực của mình vẫn có sự chênh lệch nhất định với Quỷ dị lục giai.

Mặc dù mình còn có mấy tấm át chủ bài có thể dùng, nhưng khi hắn thật sự dùng đến những át chủ bài này đã là trạng thái vô cùng nguy hiểm.

Ví dụ như hiện tại có cao thủ công kích hắn, lấy trạng thái thể lực hiện tại của hắn đụng hai lần là chết.

“Tốt nhất có cơ hội đi làm một bộ hộ giáp cấp Siêu phàm khác, dù sao cũng có thể chống đỡ một chút.” Giang Khải suy nghĩ nói.

“Còn có bảo cụ gì đó, hình như bảo cụ đẳng cấp Siêu phàm đều rất mạnh.”

Sau khi nghỉ ngơi một chút, khôi phục hai phần thể lực, Giang Khải trở lại nhìn về phía tòa tháp cao kia.

Ngoại hình của tháp cao đã thay đổi đến mức hơi mơ hồ, xem ra sắp biến mất.

Giang Khải cũng không dám ở lại nơi này quá lâu, hắn đã dùng Vòng quay vận mệnh lúc chuyển chức, nếu gặp lại kẻ địch như Phùng Lập Quân vẫn rất nguy hiểm.

“Tiểu gia hỏa, đi, đi xem bên ánh đỏ kia.”

Trong trạng thái Tĩnh quan, Giang Khải thấy được một tia ánh sáng đỏ chói mắt, xung quanh phân bố rất nhiều Huyết tinh thạch và đủ loại khoáng thạch, khu vực trung tâm còn có vật chất không biết, nhân lúc đồng đảng của đám người Phùng Lập Quân còn chưa đến, Giang Khải phải nắm bắt thời gian đi xem một chút.

Hiện tại Giang Khải còn chưa có thấu thị, chỉ có thể căn cứ vào phương hướng đại khái lựa chọn một lối đi cùng hướng với mục tiêu để đi vào.

Sau khi đi trong lối đi khoảng bốn, năm trăm mét đã đến cuối con đường.

“Có lẽ là phương hướng này, nhưng đến đây không còn đường đi nữa.” Giang Khải kiểm tra mặt tường trước mặt.

Đều là một số tầng đất và nham thạch, tường đất không có gì khác với nơi khác.

Thấu thị có thể thấy ánh đỏ nhưng lại không cách nào xác định khoảng cách, hơn nữa Giang Khải cũng chỉ nhớ được vị trí đại khái, đi trong lối đi ngầm lâu như vậy rất khó xác định vị trí hiện tại của mình.

Giang Khải hơi lúng túng.

Hắn có thể đào những tầng đất này đi tiếp nhưng chỉ sợ chẳng may phương hướng lệch một chút, hắn đào đến bên kia Quỷ Tinh cũng không đào được chỗ muốn tìm.

“Lần này rắc rối…” Giang Khải cau mày.

Ngay lúc Giang Khải đang buồn bực, tiểu gia hỏa đột nhiên nhảy xuống trừ trên bả vai Giang Khải, nó đứng bên chân Giang Khải, hai móng vuốt nhanh chóng đào móc vách tường, không lâu sau đã tự chui vào.

“Hả?” Giang Khải tò mò nằm xuống, nhìn cái hang nhỏ kia, “Này, không phải ngươi lại muốn chạy trốn chứ, ngươi làm gì?”

Ngay lúc Giang Khải mở miệng kêu gọi, một đống đất bay ra từ trong động, bay thẳng vào trong miệng Giang Khải.

“Phi phi phi… ĐM, tiểu hỗn cầu nhà ngươi…” Giang Khải hùng hổ đứng lên.

Dù sao cũng không phải nuôi từ nhỏ đến lớn, vật nhỏ này lại chạy.

“Lúc đi theo Thường Tư Diêu cũng không thấy ngươi chạy, ngươi đi theo ta lại chạy, ngươi tuyệt đối là công!” Giang Khải hung ác nói.

Nhắc đến Thường Tư Diêu, trong lòng Giang Khải hơi nhói.

Lần trước vì để Thường Tư Diêu ở lại bí cảnh Đại tuyết sơn, hắn đưa tay chém một cái suýt miểu sát Thường Tư Diêu, lần này lại ném Thường Tư Diêu ra hơn mấy trăm mét…

“Tư Diêu, ta thật sự không cố ý…” Giang Khải đau lòng nhức óc nói, “Ai, lần sau gặp lại nàng nhất định phải đền bù tổn thất cho nàng thật tốt, nếu không sẽ không có cơ hội nữa.”

Giang Khải nhìn cái hang nhỏ dưới chân một chút, lại nhìn vách tường trước mặt thở dài một hơi, “Cũng đã đến rồi, chắc chắn phải thử xem chút, đào trước lại nói.”

Trước đó có rất nhiều người lấy được Huyết tinh thạch, Giang Khải thật sự hơi đỏ mắt, đáng tiếc lúc ấy hắn vẫn là tứ giai, tranh đoạt khoáng thạch với rất nhiều dã thú, Chiến Thần ngũ lục giai như vậy ít nhiều hơi không biết tự lượng sức mình.

Huống chi, lúc ấy hắn vẫn muốn thổ lộ với Thường Tư Diêu, càng không có cơ hội cướp khoáng thạch.

Nghĩ đến những Huyết tinh thạch, Thiên tinh thạch đó, còn có tài liệu tương tự với Trảm Yêu kiếm đều là khoáng thạch có giá trị liên thành, Giang Khải chỉ còn lại một cánh tay vẫn vô cùng nhiệt tình.

“Người phục chế!”

Giang Khải cũng gọi ra người phục chế.

“Làm gì? Nơi này lại không có kẻ địch?” Người phục chế vô cùng cao ngạo nhìn Giang Khải, sau đó như hiểu ra điều gì đó, “Có phải ngươi lại muốn quyết một trận thắng thua với ta không? Trạng thái hiện tại của ngươi kém như vậy, ta không bắt nạt người tàn tật.”
Bình Luận (0)
Comment