Chương 667: Bài học cuối cùng (2)
Chương 667: Bài học cuối cùng (2)
“Suỵt! Lão Hoa, yên tĩnh chút!” Bên cạnh, một tên Chiến Thần lục giai vô tình cắt ngang sự sợ hãi than thở của Hoa Thiên Thần, dù sao bọn họ đều thấy Giang Khải đánh tới giai đoạn thứ tư, cho nên hiện tại cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Giang Khải lấy sự hy sinh của người phục chế, bản thân phát động một lần Hí mệnh chúng sinh làm cái giá chống đỡ qua giai đoạn Linh hầu phân thân.
Cho tới bây giờ, tình huống chiến đấu của Giang Khải rất gần với tình huống lần cuối cùng hắn ở đặc huấn doanh.
Nhưng mỗi một lần trước đó Giang Khải đều thất bại ở giai đoạn thứ tư Linh hầu cuồng bạo, nhìn như vậy e rằng lần này Giang Khải lại thất bại.
“Hài tử này đã cố hết sức.” Tiêu Phi khẽ than thở một tiếng, “Là yêu cầu của chúng ta với hắn quá cao, ngay cả chúng ta cũng không làm được việc này, sao có thể yêu cầu hắn làm được.”
Hoa Thiên Thần kích động nói, “Một mình đánh đến giai đoạn thứ tư của Boss vương cấp, điều này còn không được?”
“Ngươi không hiểu, trước đó hắn đã có thể đánh đến giai đoạn này.” Cát Vân Phi lạnh nhạt nói, “Chỉ là giai đoạn thứ tư quá kinh khủng, lúc trước chúng ta săn giết Kim mao linh hầu vương không biết đã hy sinh bao nhiêu người.”
Còn chưa nói hết câu, Kim mao linh hầu vương đã tiến vào giai đoạn thứ tư.
Linh hầu cuồng bạo!
Lúc này, các thuộc tính của hầu vương tăng mạnh, đồng thời đã có thể tùy ý sử dụng kỹ năng của ba giai đoạn trước đó!
Hầu vương tức giận kêu lên, chợt xoay người, cái đuôi dài sau lưng quét ngang đến!
Một kích Linh hầu bài vĩ này có uy lực vô cùng lớn, phát ra tiếng động ầm vang!
“Cuối cùng đã đến giai đoạn thứ tư!” Giang Khải hơi híp mắt lại, “Lấy thuộc tính tăng lên chiến thắng ngươi không tính là bản lĩnh, lần này ta muốn dùng Chiến bát hoang thắng ngươi!”
Nếu là bài thi, nên lấy thứ mà lão sư truyền thụ cho hắn để trả lời!
“Chiến bát hoang!”
Bóng dáng Giang Khải lao nhanh, khó khăn né tránh đuôi khỉ.
Hầu vương thấy con mồi né tránh công kích của mình lập tức nổi giận, vung ra vô số trảo ấn đánh vào phạm vi của Giang Khải.
Lúc đầu, Giang Khải lợi dụng Chiến bát hoang nhảy ba bước trước, cố gắng biến mất trong trảo ấn để nhanh chóng né tránh.
“Giang Khải dùng Chiến bát hoang càng thành thạo hơn trước kia, chỉ là… Vẫn không có tác dụng quá lớn, giai đoạn cuồng bạo này, Kim mao linh hầu vương có thể sử dụng Linh hầu nộ trảo trong thời gian dài, lâu dần sẽ không tránh được.”
“Đã rất tốt, thời gian kiên trì lâu hơn lần trước một chút, hơn nữa cho tới bây giờ Giang Khải né tránh tất cả công kích, về điểm này đã rất không tầm thường.”
“Nhưng các ngươi phát hiện không, so với trận chiến trước đó thì Giang Khải càng ung dung hơn, tâm tính ổn định, đối phó càng hợp lý hơn, phản ứng cũng nhanh chóng hơn.”
“Đúng là như thế, xem ra chúng ta cũng không phí công dạy tiểu tử này. Trong trận chiến này, hắn đã thể hiện ra tố chất chiến đấu không tệ.”
Sau khi Giang Khải bước ra bước thứ bảy của Chiến bát hoang, tất cả Chiến Thần đều cho rằng trận chiến này đã tiến vào hồi kết.
“Sử dụng hết bảy bước, dùng thế thân còn có thể chống đỡ một lúc!” Tiêu Phi vội la lên.
Nhưng đúng lúc này hầu vương đột nhiên phân thân một lần nữa!
“Tại sao có thể như vậy? Hai con hầu vương đều là trạng thái cuồng bạo? Lúc đi săn cũng chưa từng xuất hiện loại tình huống này!”
“Chẳng lẽ là vì công kích của nó đều bị Giang Khải né tránh?”
“Lần này hoàn toàn kết thúc!”
Hai con hầu vương cuồng bạo đồng thời dùng ra Linh hầu nộ trảo, trảo ấn càng mạnh mẽ hơn trước đó, tràn đầy trời đất đánh tới.
Lúc này, Giang Khải cũng hơi bất ngờ.
Nói thật, hắn còn đánh giá thấp thực lực của hầu vương, lấy cường độ công kích hiện tại dù mình phát huy tất cả nhanh nhẹn, cũng không có khả năng né tránh trong công kích nộ trảo kín không kẽ hở.
Vì căn bản không có kẽ hở cho hắn né tránh!
Trong nháy mắt này, trong đầu Giang Khải trống rỗng, không có chỗ né tránh khiến đầu óc của hắn không thể đưa ra phản ứng.
Nhưng trong nháy mắt này Giang Khải như đột nhiên hiểu ra.
Trang thứ tám của Chiến bát hoang là trang trống!
Trông không, không phải là không làm ra bất kỳ phản ứng nào sao?
Thân pháp kỹ năng này được gọi là Chiến bát hoang, cái tên rất thú vị, không phải né tránh mà là “chiến” bát hoang!
Có lẽ, nó căn bản cũng không phải kỹ năng dùng để né tránh công kích!
Thú Thần đột kích, các Chiến Thần lấy cái chết đối phó, lùi một bước ngàn vạn dân chúng sau lưng sẽ phải chôn thân dưới gót sắt của Thú Thần.
Cái gọi là Chiến bát hoang cũng không phải né tránh, mà nên… Ngụy mà đứng, bất động như núi, lấy phàm thai nhục thể trấn thủ tịnh thổ sau lưng!
Lúc này, Giang Khải như thấy được các Chiến Thần vẫn lạc trong trận chiến ấy đã dùng hết chút sức lực sinh mệnh cuối cùng để bảo vệ Hoa Hạ.
Lúc Giang Khải nghĩ đến đây, đột nhiên trong thân thể bộc phát ra một luồng sóng khí cường hãn, trực tiếp nổ tung ở trong sân!
Bốn chữ đột nhiên xuất hiện trong đầu Giang Khải.