Chương 67: Cành ô liu (2)
Chương 67: Cành ô liu (2)
Giang Khải trợn to mắt, “Ngài là…”
“Tự giới thiệu một chút, ta là quân trưởng quân khu 18 Hoa Hạ, thiếu tường Hoa Hạ, Vệ Ưng.”
“Vệ Ưng tướng quân!” Giang Khải trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía người đến.
“Đừng đứng ngốc đó, đi, đến nhà ngươi ta sự, vừa hay ta có mấy vấn đề cần hỏi ngươi.” Vệ Ưng vừa cười vừa nói.
Lúc này trong nhà Giang Khải rất lộn xộn, một cánh cửa gỗ suýt phá hủy nhà của hắn.
Giang Khải đang đau đầu phải giải thích với đại ca và Anh Tử như thế nào.
Trong không gian nhỏ như vậy, bốn người đi vào hơi chật chội, người áo đen dứt khoát không vào, đứng ở cửa thủ vệ.
Dáng người Vệ Ưng to lớn, cùng Giang Khải ngồi vào một cái bàn nhỏ.
Lúc đầu Lộ Tuấn muốn ngồi trên giường Giang Lan nhưng cảm giác mình ngồi cao hơn lãnh đạo không thich hợp, dứt khoát đứng ở sau lưng Vệ Ưng.
Tiếp theo hắn ta lại cảm thấy cái ga giường này vướng víu, sau khi vắt tấm ga giường lên sợi dây lại chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng người.
Giang Khải nhíu mày nhìn Vệ Ưng trước mặt, đúng lúc này Vệ Ưng lại mở miệng trước.
“Tiểu Lộ nói sau khi ngươi hoàn thành thí luyện người mới chưa báo cáo chức nghiệp của mình, cho nên ngươi không muốn để người khác biết chức nghiệp của mình?”
Giang Khải nhíu mày, trong lòng nhanh chóng xoay quanh.
Nhìn từ tình huống Hoa Hạ xuất hiện chức nghiệp mới trước đó, đám chức nghiệp giả mới đầu tiên thường sẽ bị giữ lại làm đủ loại kiểm tra để ghi chép số liệu, đặc điểm chức nghiệp, còn phải phối hợp hoàn thành đủ loại kiểm tra.
Chứ đừng nói đến, chức nghiệp của hắn đến từ tài liệu tàn khuyết.
Chắc quân đội còn có tài liệu tàn khuyết, bọn họ cáo đầu tư càng nhiều sức lực hơn để nghiên cứu mình không…
Điểm quan trọng nhất này, chức nghiệp này của hắn chưa có chức nghiệp tiếp theo, một khi lộ ra, liệu Hoàng gia có càng không kiêng dè trả thù hắn không?
Suy nghĩ xong, Giang Khải nói, “Đúng.”
Vệ Ưng cũng không tức giận, cười hỏi, “Vậy bây giờ ngươi có bằng lòng nói cho ta biết không?”
Giang Khải cau mày, hiện tại đối phương lại đặt câu hỏi trực tiếp.
Thấy Giang Khải đang do dự, Lộ Tuấn đứng bên cạnh lời lẽ sâu xa nói, “Giang Khải, ngươi cần phải hiểu rõ lại trả lời, ngươi có thể lựa chọn không nói cho chúng ta biết, đây là sự tự do của người chơi nhưng làm như vậy rất có thể ngươi sẽ đánh mất một cơ hội tiến vào quân đội!”
“Thủ trưởng rất thưởng thức biểu hiện của ngươi trong thí luyện người mới!”
Giang Khải trợn to mắt, trong đầu vang lên ong ong.
Lời nói của Lộ Tuấn đã thể hiện rõ cho Giang Khải biết, bọn họ cố ý kết nạp Giang Khải vào quân đội, đối với bên quân đội, bọn họ rất ít tiếp nhận lực lượng dân chúng!
Quân đội là thế lực tiến vào Thiên Chức sớm nhất, tuy trong lúc ấy bọn họ gặp phải thử thách hoàn tới mới, có thể nghĩ đến độ khó, nhưng một mặt khác bọn họ cũng là nhóm đầu tiên lấy được tài nguyên.
Năm năm trôi qua, bây giờ dù là quốc gia nào trên quốc tế, quân đội tuyệt đối là sự tồn tại độc nhất áp đảo tất cả thế lực công hội!
Gia nhập vào quân đội có nghĩa đã tìm được chỗ dựa lớn nhất!
Có chỗ dựa là quân đội, Hoàng gia muốn động đến mình cũng khó khăn!
Vệ Ưng cũng không nóng nảy, vẫn nở nụ cười nhìn Giang Khải, hắn ta biết lúc này cần cho Giang Khải đủ thời gian cân nhắc.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Giang Khải mở miệng.
“Cảm ơn ý tốt của Vệ tướng quân và Lư đại ca, nhưng ta vẫn không muốn công bố chức nghiệp của ta.”
Vệ Ưng khẽ nhíu mày, điều khiến hắn ta bất ngờ là hắn ta đã đưa ra điều kiện hấp dẫn như vậy, Giang Khải vẫn từ chối.
Đối với bình dân, gia nhập Thiên Chức là vì thay đổi vận mệnh, vậy hiện tại cơ hội thay đổi số phận đã đặt ở trước mặt hắn, hắn lại từ bỏ?
Quân đội rất ít chủ động tiếp nhận lực lượng dân chúng, hiếm lắm mới tiếp nhận một lần, kết quả lại bị từ chối…
Lộ Tuấn bội nói, “Giang Khải, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, thứ cho ta nói thẳng, trừ khi ngươi gia nhập quân đội, nếu không người Hoàng gia sẽ không từ bỏ ý đồ.”
Giang Khải đang muốn mở miệng, Vệ Ưng đã vung tay lên, cười nói, “Giang Khải, không cần vội đưa ra quyết định, ta có thể cho ngươi thời gian một tháng để suy nghĩ.”
“Ta có thể đảm bảo nếu ngươi đạt được yêu cầu của quân đội, vậy đãi ngộ của ngươi sẽ không ít, ta nghĩ ngươi cũng rất muốn nhanh chóng để ca ca ngươi được chữa trị, thậm chí để muội muội của ngươi được đổi một trường học mới.”
Vệ tướng quân lại biết việc của đại ca và tam muội, điều kiện do hắn ta đưa ra lại khiến Giang Khải do dự.
Sau sự cân nhắc ngắn ngủi, Giang Khải lại lên tiếng.
“Ta vẫn không muốn gia nhập quân đội.”
…
Sau khi rời khỏi nhà Giang Khải, Lộ Tuấn bước nhanh đuổi theo Vệ Ưng.
“Thủ trưởng, chúng ta đã nói đến mức này, hắn lại còn từ chối, rốt cuộc hắn nghĩ như thế nào?”
“Dù hắn cũng là chức nghiệp Võ đồ cũng không thể ngông cuồng như thế!”
Vệ Ưng mỉm cười, quay đầu nhìn về phía người áo đen bên cạnh, “Tiểu Hắc, ngươi cảm thấy thế nào?”