Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 670 - Chương 670: Không Biết

Chương 670: Không biết Chương 670: Không biết

Dù sao Côn Luân công hội đã tồn tại mấy thập niên, đến bây giờ chỉ là công hội cấp Ất cũng khiến người ta thấy bất ngờ.

Theo vị trí trên bản đồ, Giang Khải đi đến trước cửa Côn Luân công hội.

Cửa chính nguy nga, bên trên treo một tấm biển gỗ, bên trên viết hai chữ “Côn Luân” rồng bay phượng múa.

Hai bên cửa chính treo một bộ câu đối.

Tinh huy minh nguyệt chiếu thiên niên.

Côn lôn tuyệt bích lập vạn cổ.

“Còn có câu đối? Cảm giác không tệ, vậy sau này chúng ta cũng phải làm một đôi.” Giang Khải nói với tiểu gia hỏa trên vai.

Nhìn biển câu đối ở cửa chính, Giang Khải đột nhiên phát hiện trạng thái của Côn Luân công hội khá giống với Chủ Thần công hội.

Giữa ban ngày, cửa lớn đóng chặt, trước cửa không có bất kỳ ai!

Tuy đẳng cấp Côn Luân công hội không cao nhưng địa bàn rất lớn, lại không có bất kỳ ai không khỏi khiến Giang Khải nhíu mày.

Ở bên cạnh cửa gỗ, Giang Khải phát hiện một tấm thẻ gỗ.

Trên đó viết “Công hội không tuyển nhận người mới bên ngoài, xin hãy tìm chỗ cao hơn”.

Quả nhiên, Côn Luân công hội này có hơi đặc biệt.

Giang Khải suy nghĩ, bắt lấy vòng cửa trên cửa gõ gõ.

“Xin hỏi có ai ở đây không?”

Chờ một lúc lâu, cửa lớn mở ra một khe nhỏ, một cái đầu thò ra từ bên trong cau mày đánh giá Giang Khải.

“Ngươi làm gì? Không thấy chữ trên cửa sao?”

Giang Khải khách sáo nói, “Vị đại ca này, ta không đến xin vào công hội, ta muốn tìm người.”

“Tìm người? Ngươi tìm ai?”

“Tìm… Thường Tư Diêu.”

“Diêu Diêu?” Người kia bước ra, sau đó quay người đóng cửa lại, lại đánh giá Giang Khải từ trên xuống dưới, “Ngươi tìm nàng làm gì?”

Giang Khải cau mày, hắn tìm Thường Tư Diêu đương nhiên là muốn hỏi nàng rốt cuộc có đồng ý hay không.

Nhưng sao có thể nói lời này với người xa lạ chứ.

“Có chút việc… Làm phiền ngươi báo với nàng một câu được chứ? Ta là bằng hữu của nàng, ngươi nói cho nàng biết Giang Khải tìm nàng.”

Người kia hừ lạnh một tiếng, “Bây giờ sao lấy lý do còn thấp kém như vậy? Dù sao mấy người trước đó còn có thể nói ra lý do gì đó, ngươi thì hay lắm, ngay cả lý do cũng không nói?”

“Ta nói cho ngươi biết, một ngày có mấy người tìm Diêu Diêu đấy, nếu ai đến ta cũng đi thông báo còn không phải bị đám người các ngươi phiền chết sao?”

Giang Khải đột nhiên cảm giác được áp lực lớn như núi.

Thường Tư Diêu có nhiều người theo đuổi như vậy sao? Có phải bọn họ đều chưa từng nói chuyện với Thường Tư Diêu không…

“Đi thôi, đi thôi, đừng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, cũng không soi mặt vào nước tiểu mà xem, ngay cả huy chương Chiến Thần cũng không có còn dám làm trò.”

“Điều này… Ta… Vị đại ca này, ta thật sự là bằng hữu của Thường Tư Diêu, ngươi thông báo một tiếng giúp ta, nếu không phải ta lập tức đi!” Giang Khải giải thích.

Người kia nhíu mày, nhìn dáng vẻ thành khẩn của Giang Khải như đã dao động.

“Ngươi thật sự không phải muốn theo đuổi Diêu Diêu?”

“Ta…” Giang Khải lập tức nghẹn lời, chỉ có thể từ chối trả lời để lừa dối qua ải, “Đại ca, có thời gian này thì ngươi đi thông báo đi, ta là bằng hữu của nàng.”

“Được thôi, ngươi chờ chút đi.”

Người kia quay người tiến vào Côn Luân công hội, thuận tay đóng cửa cực kỳ chặt chẽ, Giang Khải muốn nhìn trộm cũng không thấy cái gì.

Một mình đi qua đi lại ở trước cửa, hiện tại Giang Khải thật sự rất nóng nảy.

Chẳng may Thường Tư Diêu từ chối mình thừ làm sao bây giờ? Lần đầu tiên mình tỏ tình lại thất bại thì làm sao bây giờ?

“Thất bại không đáng sợ, đáng sợ là để đám người Viên Trụ biết…” Giang Khải hơi híp mắt lại.

Với cái miệng rộng của Viên Trụ, nếu biết chuyện này e rằng khắp thiên hạ đều biết.

Mấu chốt nhất là, con hàng này đã xác nhận quan hệ với Tô Noãn Noãn, đến lúc đó còn không chế giễu mình chết sao!

Không lâu sau, tên gác cổng kia lại đi ra.

Vừa thấy Giang Khải còn đứng ở cửa ra vào, ánh mắt của hắn ta đầy vẻ khinh thường.

“Ngươi vẫn còn ở đây?”

“Đại ca, ta đương nhiên ở đây, ta còn đang chờ đi vào đây.”

Người kia nhìn Giang Khải, không nhịn được lắc đầu, “Ta từng hỏi Diêu Diêu, nàng nói không biết ngươi.”

“A?” Giang Khải trợn to mắt, không thể tin vào tai mình.

“Ngươi lừa ta… Nàng nói thế nào?”

“Lừa ngươi có tiền cầm sao? Nàng nói: Lão tử không biết Giang Khải gì hết…” Người kia bắt chước vẻ mặt của Thường Tư Diêu nói.

Giang Khải nghe xong, giọng điệu này, cách dùng từ này tuyệt đối là Thường Tư Diêu.

“Đi nhanh lên, nếu ngươi không đi ta sẽ đuổi người!” Người kia tức giận nói.

Trong lòng Giang Khải vô cùng buồn bực.

Nghe nói tỏ tình là một vấn đề rất nguy hiểm, thành công thì cũng thôi đi, nếu thất bại có tỷ lệ rất lớn không thể làm bạn nữa.

Chẳng lẽ mình và Thường Tư Diêu là như vậy?

Cẩn thận suy nghĩ một chút, trong lòng Giang Khải càng lạnh lẽo hơn.

Lần trước ở Đại tuyết sơn suýt khiến Thường Tư Diêu tử vong logout, còn vụng trộm hôn nàng, sau đó còn coi nàng như Truy mệnh dùng Siêu viễn xạ kích ném ra mấy trăm mét…

“Sao con người ngươi da lại dày như vậy, còn chưa đi?” Người kia thúc giục.
Bình Luận (0)
Comment