Chương 671: Chỉ có thể dùng hạ sách
Chương 671: Chỉ có thể dùng hạ sách
Giang Khải nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn quay người rời đi.
Một mình chẳng có mục đích đi trong thành chính khu 1, tâm trạng của Giang Khải cực kỳ sa sút.
Lần logout này, Giang Khải biết thật ra mình cũng có chút danh tiếng ở Hoa Hạ, thu hoạch được rất nhiều fan hâm mộ.
Nhưng nữ hài mình thích lại không thích hắn.
Đã lâu trước kia, cảm giác này từng xuất hiện năm lần trong chín lần thầm mến.
Trước kia gia đình Giang Khải nghèo, hắn không dám tỏ tình với nữ hài, hiện tại hắn đã tỏ tình, kết quả lại là kết quả xấu nhất, ngay cả bằng hữu cũng không làm được.
Giang Khải ôm tiểu gia hỏa, cô độc ngồi trên bậc thang ở rìa quảng trường đăng nhập.
“Tiểu gia hỏa, quả nhiên bị Anh Tử nói trúng, e rằng ta phải cô độc cả đời…”
Tiểu gia hỏa nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó không ngừng lắc đầu với Giang Khải.
“Sao nào? Ta nói không đúng?”
Tiểu gia hỏa vội vàng gật đầu.
“Cảm ơn ngươi đã an ủi.”
Tiểu gia hỏa lại lắc đầu.
“Không phải an ủi?”
Gật đầu.
“Vậy ngươi cảm thấy Thường Tư Diêu có tình cảm với ta?”
Tiểu gia hỏa gật đầu.
Giang Khải trợn to mắt.
Vật nhỏ này có tính người, nó đi theo bên cạnh Thường Tư Diêu thời gian nửa năm, Giang Khải bằng lòng tin tưởng lời nói của nó.
Nếu Thường Tư Diêu đã có tình cảm với mình, vì sao lại nói mình không phải bằng hữu của nàng, không cho hắn tiến vào Côn Luân công hội?
Rốt cuộc Côn Luân công hội đang tổ chức hoạt động gì?
Nghĩ tới đây, Giang Khải đứng bật dậy, “Không được, ta nhất định phải tự đi hỏi thăm rõ ràng!”
Nói xong, Giang Khải lại tiến về địa chỉ Côn Luân công hội.
…
Giang Khải lại quay trở về Côn Luân công hội, tiểu ca giữ cửa bị tiếng gõ cửa của hắn gọi ra, vừa thấy Giang Khải liền giận không có chỗ trút.
“Tại sao lại là ngươi!”
“Vị đại ca này, có thể để Thường Tư Diêu đi ra một chút không?” Giang Khải nói.
Người kia lườm Giang Khải một cái, lắc đầu, “Ta cũng phục ngươi rồi, ngươi chờ chút!”
Giang Khải lại thấy hơi bất ngờ, đối phương lại thoải mái đồng ý như thế.
Không lâu sau, người kia dẫn theo Thường Tư Diêu đi ra ngoài cửa.
“Diêu Diêu, nhanh giải quyết việc này đi, đại hội còn chờ ngươi đấy.” Người kia nói xong đã đi vào cửa lớn.
Trên đường phố trống vắng, hiện tại chỉ còn lại hai người Giang Khải và Thường Tư Diêu.
“Vì sao ngươi nói ta không phải bằng hữu của ngươi?” Giang Khải ngạc nhiên nhìn về phía Thường Tư Diêu.
Thường Tư Diêu vẫn không nhìn thẳng vào mắt Giang Khải, nghiêng người nói, “Ngươi đi đi…”
“Cho nên, lần trước ta hỏi ngươi vấn đề kia, đáp án của ngươi là…” Giang Khải căng thẳng nhìn Thường Tư Diêu.
Thường Tư Diêu bất đắc dĩ mỉm cười, “Siêu viễn xạ kích có thể đánh ám khí ra rất rất xa… Lão tử không thích Siêu viễn xạ kích của ngươi!”
“Không phải, ta nói chuyện quan trọng với ngươi, Siêu viễn xạ kích là có ý gì?” Giang Khải ngơ ngác, trong đầu nữ nhân này chứa cái gì?
“Trong lòng ngươi không hiểu sao? Ngươi là muốn ám chỉ ta!”
“Ta, ta thật sự không rõ!”
“Không phải ngươi hy vọng ta cách ngươi càng xa càng tốt sao!” Thường Tư Diêu tức giận nhìn về phía Giang Khải.
“Ta, ta nói như vậy lúc nào?” Giang Khải tỏ vẻ oan uổng.
Hắn tỏ tình rất truyền thống, không phải chỉ hỏi Thường Tư Diêu có bằng lòng làm bạn gái của mình hay không sao, rốt cuộc Thường Tư Diêu từ chỗ nào giải đọc ra cách giải thích như vậy!
“Ngươi không nói như vậy nhưng ngươi làm như vậy!” Thường Tư Diêu nói, “Ở Đại tuyết sơn, ngươi vì không muốn dẫn ta theo liền đánh ta ngất xỉu, ở Vẫn Lạc quáng khu hỏi ta vấn đề kia, tiếp theo lại ném lão tử ra mấy trăm mét!”
“Đại tỷ, lúc ở Đại tuyết sơn ta sợ ngươi gặp nguy hiểm, ta thừa nhận lúc ở Vẫn Lạc quáng khu hỏi ngươi vấn đề đó hơi đường đột, nhưng, chỉ là, ta cũng không có kinh nghiệm!”
“Lại nói, tại sao ngươi không nói ta từng hôn ngươi?”
Thường Tư Diêu trợn to mắt, không tin nổi nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi hôn ta? Lúc, lúc nào?”
Giang Khải đột nhiên nhìn về phía tiểu gia hỏa trên vai, không phải con hàng này đã nói việc hắn trộm hôn Thường Tư Diêu cho nàng biết sao?
Tiểu gia hỏa vội vàng nhảy xuống từ trên vai Giang Khải, nhanh như chớp không biết đã chạy đến chỗ nào.
“Đệt… Tiểu hỗn cầu nhà ngươi! Ngươi lừa ta!”
Thường Tư Diêu nhìn chằm chằm Giang Khải, “Ngươi hôn lão tử khi nào?! Không ngờ ngươi là một tên háo sắc!”
Tình cảnh rơi vào hỗn loạn, đầu óc Giang Khải vang lên ong ong, hiện tại càng giải thích càng đen.
Ánh mắt sáng ngời của Thường Tư Diêu nhìn về phía Giang Khải, tình cảm phức tạp như có vẻ đau thương, nàng thở dài một hơi nói, “Ngươi đi đi, nơi này không phải chỗ ngươi nên tới, ta, ta không muốn có quan hệ gì với ngươi nữa.”
Nói xong, nàng đi thẳng vào trong cửa lớn, đưa tay đóng lại cửa lớn.
Thấy Thường Tư Diêu rời đi, Giang Khải vô cùng hỗn loạn ngồi trước cửa Côn Luân công hội.
Cũng không biết qua bao lâu, Giang Khải đột nhiên phát hiện tiểu gia hỏa đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.