Chương 672: Chỉ có thể dùng hạ sách (2)
Chương 672: Chỉ có thể dùng hạ sách (2)
Sau khi tỉnh táo lại, Giang Khải cũng không trách móc tiểu gia hỏa, có lẽ lúc ấy nó chỉ đang trêu đùa Giang Khải mà thôi, không ngờ hôm nay lại khiến việc này trở nên thất bại như thế.
“Đi thôi, tiểu gia hỏa, bây giờ người ta đã nói rõ, không có hy vọng.”
“Chi chi chi.” Tiểu gia hỏa nhảy lên vai Giang Khải, cọ xát khuôn mặt Giang Khải như đang an ủi Giang Khải thất tình.
“Yên tâm, ta còn chưa đến mức không đi ra được, chỉ là… Hơi khó chịu…”
Giang Khải cúi đầu, chuẩn bị rời khỏi nơi đau lòng này.
Đúng vào lúc này, phía đối diện có mấy người đụng vào Giang Khải.
“Bằng hữu, đi đường cũng không ngẩng đầu lên?” Tính cách người kia cũng không tệ lắm.
Giang Khải không hề động đậy, “Thật xin lỗi.”
Hắn lại tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.
“Hả? Giang Khải?” Đối phương đột nhiên gọi tên Giang Khải.
Lúc này Giang Khải mới ngẩng đầu lên, thì ra người này là một trong bốn người được Giang Khải cứu ở Vẫn Lạc quáng khu trước đó.
“Là ngươi?”
“Ngươi đến Côn Luân chúng ta sao?” Người kia có vẻ rất kích động, “Sao ngươi không đi vào?”
“Không cần thiết phải đi vào đi.” Giang Khải yếu ớt nói.
“Không cần thiết đi vào? Giang Khải, ngươi… Không phải đến tham gia luận võ?”
Giang Khải khẽ nhíu mày, “Luận võ gì?”
“Môn chủ chúng ta mời một số thanh niên kiệt xuất đẳng cấp Siêu phàm đương thời đến môn hạ luận võ… Thật ra cũng là giúp Diêu Diêu tìm kiếm đối tượng thích hợp, nàng đã trưởng thành, cả ngày đi theo những sư huynh đệ chúng ta há miệng ngậm miệng là lão tử lão tử, thật sự hơi bất nhã.”
“A? Đã thời đại gì còn luận võ chọn rể?” Giang Khải ngạc nhiên nói.
Người kia nói, “Côn Luân chúng ta truyền thừa đã lâu, đến bây giờ còn giữ lại một số tập tục xưa cũ, tuy có cải tiến một chút sẽ không trực tiếp kết hôn, nhưng có thể nhận được sự công nhân của môn chủ và sư muội mới có tư cách qua lại với sư muội.”
“Người được mời đến cũng là người có mặt mũi trong giới chúng ta, thân phận xứng với Côn Luân chúng ta, thực lực cũng phải là người tài năng xuất chúng trong đám đồng lứa.”
“Nhưng Diêu Diêu có rất nhiều người theo đổi, luận võ rất kịch liệt, mấy trận trước có mấy người trực tiếp tử vong logout!”
“Theo ý ta, chủ yếu là dáng vẻ của sư muội quá xinh đẹp, hồng nhan họa thủy, lần này luận võ dù thắng bại như thế nào, e rằng những truyền nhân cổ võ này đều kết ân oán.”
Giang Khải trợn to mắt.
Chẳng lẽ Thường Tư Diêu muốn mình rời đi là sợ mình bị cuốn vào trong tranh đấu thế lực cổ võ?
“Vị đại ca này phải xưng hô thế nào?”
“Ồ, ta gọi là Chu Hải.”
“Chu Hải?” Giang Khải đột nhiên nhớ đến điều gì đó, lúc trước Hà Thi Thi cho hắn một bức thư giới thiệu, hắn vội vàng lấy lá thư này ra, “Đây là Hà Thi Thi đưa cho ngươi.”
“Thi Thi?” Chu Hải vội vàng nhận lấy lá thư, mở ra xem.
Một lát sau, trên mặt Chu Hải xuất hiện vẻ tang thương, “Thời gian trôi nhanh, đảo mắt đã mười năm… Thi Thi, ngươi còn nhớ ta…”
Giang Khải hơi híp mắt lại, quả nhiên Chu Hải và Hà Thi Thi có quan hệ gì đó!
“Chu đại ca, ta muốn tham gia luận võ, ngươi có thể nghĩ cách giúp ta chút không?”
Chu Hải tỉnh táo lại từ trong ký ức, cẩn thận cất bức thư của Hà Thi Thi, đánh giá Giang Khải, “Ngươi không phải người thế gia cổ võ, không phải người cùng giới với chúng ta.”
“Nói vậy đi, luận võ trong giới chúng ta sẽ ảnh hưởng đến hiện thực, dù ngươi thắng, ngươi không phải người trong giới chúng ta thì sau cùng cũng không có khả năng thu hoạch được sự công nhận của môn chủ.”
“Dù Diêu Diêu thích ngươi, môn chủ không đồng ý thì các ngươi cũng không có kết quả.”
“Ta, ta biết, nhưng lần này ta nhất định phải làm cho Tư Diêu biết!” Giang Khải nói chắc chắn.
“Vậy ngươi thật lòng thích Diêu Diêu?”
Giang Khải do dự một lát, trong đầu nhớ lại hình ảnh trong đêm tuyết, một nữ tử xinh đẹp trẻ trung dùng thân thể để sưởi ấm cho mình.
Hắn nhớ nữ hài luôn thích tự xưng lão tử kia kề vai chiến đấu với hắn ở Đại tuyết sơn, nhớ đến nàng bị hình thái Hóa quỷ của mình dọa đến hoang mang lo sợ, nhớ đến từng khoảnh khắc đi cùng nàng ở khu vực không biết.
Lúc trước Giang Khải từng có tình cảm với Tô Noãn Noãn, nhưng tình cảm của hắn với Thường Tư Diêu lại hoàn toàn khác biệt.
Đây là nữ hài đầu tiên khiến hắn dùng hết can đảm chủ động tỏ tình.
“Ta thích nàng!” Giang Khải nói chắc chắn.
Thấy Giang Khải kiên định như vậy, Chu Hải hít sâu một hơi, “Ta đã biết, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, người có thể được mời đến đây đều có thực lực không thể coi thường, quan trọng nhất là một khi ngươi tham gia luận võ, có khả năng sẽ bị cuốn vào phạm vi phân tranh của cổ võ.”
“Theo ta được biết, ngươi cũng không có chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc gì.”
Giang Khải hơi híp mắt lại, “Chỗ dựa của ta là bản thân ta! Chu đại ca, làm phiền!”
Chu Hải hít sâu một hơi, nói, “Khụ khụ, cái đó, còn có một việc phải nói cho ngươi biết, tuy ngươi rất muốn cho Diêu Diêu biết tâm ý của ngươi nhưng e rằng lần này không được.”
“Ngươi không thể lấy thân phận của ngươi tham gia luận võ!”