Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 673 - Chương 673: Giả Danh Thay Thế

Chương 673: Giả danh thay thế Chương 673: Giả danh thay thế

“A? Ta không lấy thân phận của mình tham gia luận võ, vậy còn luận võ cái gì?”

Chu Hải nói, “Ta làm một thân phận giả giúp ngươi, nếu không người ngoài giới không có tư cách tỷ võ, đây là cách duy nhất để ngươi tham gia.”

“Dù sao ngươi cũng không để Diêu Diêu rơi vào tay những người khác.”

Chu Hải vừa nói như vậy, Giang Khải lập tức nghĩ thông suốt.

Xem ra chỉ có thể lùi lại cầu việc khác.

Giang Khải đi theo Chu Hải tiến vào Côn Luân công hội từ cửa sau.

Vì không để lộ thân phân của Giang Khải, Chu Hải đặc biệt để Giang Khải đổi sang một bộ trường sam màu trắng, đeo mặt nạ con khỉ.

“Giang Khải, bắt đầu từ bây giờ ngươi là nghĩa tử thế hệ đệ tử Thanh Vân môn, tên là Hàn Nghĩa, nhớ chưa?”

Giang Khải nhíu mày, “Chu đại ca, thật sự có người tên Hàn Nghĩa này hay ngươi bịa ra?”

“Thật sự có người này, trước kia Hàn Nghĩa cũng có chút danh tiếng, cũng thích đeo mặt nạ khỉ nhưng sau này cũng mai danh ẩn tích, ta nghe nói mắc bệnh lạ gì đó đã đến kinh thành chữa bệnh, rất lâu rồi không đăng nhập Quỷ Tinh.”

Giang Khải căng thẳng nói, “Thật sự có người này… Vậy bây giờ tham gia luận võ không có người Thanh Vân môn chứ.”

“Thanh Vân môn truyền thừa đã lâu, ở trong giới cũng nổi danh lâu đời, thanh niên tài tuấn xuất hiện tầng tầng lớp lớp, đương nhiên có người của bọn họ.” Chu Hải đáp.

“Có?! Vậy, vậy nhận ra ta thì làm sao bây giờ? Dù ta đeo mặt nạ nhưng môn phái cổ võ gì đó, không phải luôn có một vài chiêu thức võ công gì đó sao, vậy ta sẽ rất dễ lộ tẩy.”

Chu Hải im lặng một lát, nhẹ gật đầu, “Ngươi nói cũng đúng… Vậy đi, Thanh Vân môn của bọn họ có một bộ Cửu tiêu tru tiên kiếm, ngươi học với ta chút đi.”

“Hiện, hiện tại học?”

“Nếu không thì sao?” Chu Hải vội vàng nói, “Ta chỉ để ngươi học cái hình mà thôi, ngươi chỉ cần thể hiện một hai lần trong lúc chiến đấu là được.”

“Chuyện cho đến bây giờ cũng chỉ có thể nhìn mèo vẽ hổ thôi!”

Nói xong, Chu Hải chỉ Giang Khải đánh mấy chiêu gọi là Cửu tiêu tru tiên kiếm.

Nền tảng của Chu Hải vững chắc, dù là kiếm chiêu của môn phái khác nhưng chỉ học cái hình cũng không làm khó được hắn ta, mấy chiêu kiếm pháp đánh ra cương nhu hòa hợp rất có tính thưởng thức.

Lại nói, rõ ràng trước kia Giang Khải chưa từng tiếp xúc với võ thuật, nhưng khi thấy Chu Hải bắt chước mấy chiêu này không hiểu sao lại có cảm giác đã từng quen biết.

Đột nhiên, Giang Khải như nghĩ đến điều gì đó!

“Sao có điểm giống với kiếm pháp mà ta được thấy vị tiền bối trong Tiên Tung cốc thi triển?”

Tuy nói chỉ cảm thấy tương tự nhưng Giang Khải lại có thể cảm nhận được, chắc bộ Cửu tiêu tru tiên kiếm này có chút liên quan với kiếm pháp của vị tiền bối kia.

“Học được chưa?” Chu Hải thu chiêu, quay đầu nhìn về phía Giang Khải.

“Ây… Sao ta có thể học nhanh như thế…” Giang Khải vội kêu lên.

Chuẩn bị vội vàng như thế, trong lòng Giang Khải không có chút cơ sở nào.

“Được rồi, được rồi, thời gian không còn kịp nữa. Nhớ được bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu đi, chúng ta nhanh chóng đến đó!”

Giang Khải vừa bị Chu Hải kéo đi vừa nói, “Vậy, nếu những đồng môn đó tìm ta nói chuyện thì làm sao bây giờ?”

“Ai nha, ta cũng không biết làm sao bây giờ, việc còn lại ngươi tự nghĩ cách đi, dù sao ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây!”

“Đệt, Chu đại ca, sao ta cảm giác ngươi không đáng tin lắm.” Giang Khải vô cùng tuyệt vọng.

Đi qua đại viện Côn Luân công hội, Chu Hải kéo Giang Khải đi tới sân sau.

Vừa tiến vào sân sau, Giang Khải mới phát hiện trước cửa Côn Luân công hội vắng vẻ có thể giăng lưới bắt chim đều là cảnh giả, rõ ràng nơi này tụ tập gần ngàn người!

Sân sau Côn Luân công hội có một luyện võ trường bằng phẳng rộng rãi, xung quanh đặt giá vũ khí, bên trên có một đống vũ khí đao thương gậy gộc.

Lúc này, giữa sân có hai người đang luận võ, dưới đài có mấy trăm người vây xem, thỉnh thoảng sẽ vỗ tay khen hay vì người trên đài biểu hiện xuất sắc.

Ở đài quan chiến phía bắc dường như đều là một số người lớn tuổi, trước ngực viết đủ loại chữ Côn Luân, Thiên Huyền, Lăng Tiêu, Mộ Dung, Đông Phương, nhìn dáng vẻ chắc là nhân vật có bối phận trong những môn phái hoặc là thế gia kia.

Ở ba hướng khác là một số nam nữ trẻ tuổi, các môn phái thế gia đều có đủ cả, trong đó số người Côn Luân công hội là nhiều nhất.

Điều khiến Giang Khải khiếp sợ là, phần lớn những người này đều đeo huy chương Chiến Thần điện!

Mặc kệ là Chiến Thần điện địa phương hay Hoa Hạ, trong mười người có tám người là Chiến Thần điện!

Giang Khải cũng gặp nhiều công hội như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy tỷ lệ Chiến Thần khoa trương như thế!

Thường Tư Diêu đứng ở đài quan chiến cánh bắc, bên cạnh nàng đều là một vài thành viên Côn Luân công hội lớn tuổi, từng người vẻ mặt uy nghiêm, ánh mắt nội liễm, xem ra thân phận bất phàm.

Giang Khải không khỏi thấy ngạc nhiên.

Rốt cuộc Thường Tư Diêu có thân phận gì, nếu chỉ là một đệ tử bình thường trong môn phái, nàng chỉ xem mắt cũng không tụ tập nhiều người như vậy đi.
Bình Luận (0)
Comment