Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 674 - Chương 674: Giả Danh Thay Thế (2)

Chương 674: Giả danh thay thế (2) Chương 674: Giả danh thay thế (2)

“Sau trận đánh này, lúc người trên đài hô trận tiếp theo thì ngươi phải lên!” Chu Hải khẽ nói vào tai Giang Khải, “Nhớ kỹ, nếu bị phát hiện đừng khai ta ra!”

Giang Khải trợn to mắt nhìn về phía Chu Hải, đến bây giờ con hàng này mới nói vậy… Chuẩn bị như thế có thể không bị phát hiện sao?

Cuối cùng vẫn phải một mình chống đỡ tất cả sao!

“Chu đại ca, ta…”

Không đợi Giang Khải mở miệng, Chu Hải đã đi đến phía bắc lôi đài, hắn ta là trưởng lão tuổi trẻ của Côn Luân, tất nhiên phải đến đài quan chiến phía bắc.

Lần này cũng chỉ còn lại một mình Giang Khải, hắn vừa xem trò vui trên lôi đài vừa nhìn về phía Thường Tư Diêu.

Trước kia đôi mắt của Thường Tư Diêu luôn luôn sáng ngơi, lúc đứng trong đại hội luận võ đặc biệt tổ chức cho nàng, ánh mắt của nàng lại trở nên tối tăm, chỉ vẻ mặt không thay đổi xem tranh tài.

Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Thường Tư Diêu, trong lòng Giang Khải chua xót.

“Mặc kệ, vì hạnh phúc của ta, liều mạng đi!” Giang Khải hung hăng nói một câu, trà trộn vào đám người.

Trên đài luận võ đã vượt ra khỏi sự nhận biết của Giang Khải với “luận võ”, trận chiến rất kịch liệt.

Hai người đều là cường giả cấp Chiến Thần, hơn nữa bản thân đều có căn cơ võ công, đôi bên ngươi đến ta đi không ai nhường ai.

Biết võ công và không biết võ công thật sự có chênh lệch.

Ví dụ như lúc Giang Khải né tránh công kích, trừ khi sử dụng kỹ năng nếu không cũng chạy như điên một trận, nhưng người ta trốn tránh lại nhìn đẹp hơn rất nhiều, lộn mèo, lật ra sau rất lưu loát.

Ví dụ như, bọn họ sẽ kết hợp với sở học của bản thân cùng kỹ năng Quỷ Tinh.

Lợi dụng thân pháp hoặc là chiêu thức của mình tìm kiếm cơ hội tốt nhất, lại dùng kỹ năng Quỷ Tinh đánh ra hiệu quả càng lý tưởng hơn.

Giang Khải nhìn đến say sưa.

Đáng tiếc, có lẽ Giang Khải đến quá muộn, trận chiến của hai người này đã tiến vào vòng cuối cùng, thật ra một bên tích lũy ưu thế rất lớn, cuối cùng sử dụng thiên phú Siêu phàm “Trao tặng lực lượng”, phối hợp với một quyền nặng khí thế cực lớn hung hăng đánh vào trái tim đối thủ, trực tiếp đánh lôi thủ bay ra khỏi lôi đài.

Kẻ thua chịu một đòn nặng nề này điên cuồng nôn ra mấy ngụm máu tươi liền hôn mê, cũng không biết sống hay chết.

Người thắng trận nhìn đối thủ chiến bại, cưỡng ép ổn định hơi thở, vung tay hô to, “Thiên Huyền môn vô địch!”

Dưới đài, đệ tử mặc đồng phục giống hắn ta cũng hùa theo hô to, “Thiên Huyền môn, vĩnh viễn thần!”

Không lâu sau, một tên lão giả Côn Luân lên đài cười nói với dưới đài, “Chúc mừng Thiên Huyền môn Dương Uy thu hoạch được thắng lợi trong trận tỷ võ này, Dương Uy, ngươi có thể tặng một món quà cho Tư Diêu sư muội.”

“Đa tạ Tiền trưởng lão thành toàn.” Dương Uy thu hồi vẻ bá đạo vừa rồi, cung kính ôm quyền, sau đó đi về phía Thường Tư Diêu ở đài quan chiến phía mắt.

Đứng ở trước mặt Thường Tư Diêu, tâm trạng của Dương Uy sục sôi.

“Tư Diêu, còn nhớ trước kia ngươi đến Thiên Huyền môn chúng ta học tập, mỗi ngày chúng ta cùng nhau luyện võ không?”

“Thật xin lỗi, Dương Uy sư huynh, lão tử từng đến nhiều môn phái như vậy, không nhớ rõ nữa.” Thường Tư Diêu đáp.

Sắc mặt Dương Uy hơi khó coi nhưng thất vọng chỉ là thoáng qua, hắn ta lấy ra một tấm thẻ bài từ trong túi thẻ trên tay đưa cho Thường Tư Diêu, “Không sao, ta tin tưởng nếu chúng ta có cơ hội tiến thêm một bước tìm hiểu, lần này ngươi nhất định không quên.”

“Đây là một bộ hộ giáp cấp dành riêng Siêu phàm ngũ giai, hy vọng ngươi thích.”

Thường Tư Diêu nhận lấy món quà của đối phương, nhìn thoáng qua sau đó đặt vào trong túi thẻ, “Đa tạ Dương Uy sư huynh, nếu chúng ta có duyên thì ta sẽ giữ lại, nếu vô duyên thì ta sẽ trả lại cho sư huynh.”

Gần như lần nào Thường Tư Diêu cũng nói lý do thoái thác này, có lẽ là một quá trình trong đó.

“Không cần, chỉ là một bộ trang bị, không bằng một phần vạn sự ái mộ của ta với Tư Diêu sư muội.” Dương Uy nhìn chằm chằm Thường Tư Diêu, đầy tình cảm nói.

Thường Tư Diêu quay mặt sang chỗ khác, lễ phép nói, “Đa tạ Dương sư huynh, mời sư huynh đi sang một bên chữa trị nghỉ ngơi.”

Tên Thiên Huyền đệ tử bên cạnh hưng phấn nói, “Ngươi xem đi, Tư Diêu sư muội đứng trước mặt Dương Uy sư huynh rất xấu hổ, tuyệt đối đã có ý với Dương Uy sư huynh!”

“Đúng đúng đúng, đây là lần đầu tiên sư muội xấu hổ, lại nói sư muội thật sự quá đẹp, thật xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ cổ võ!”

Giang Khải đứng dưới đài nhìn hai người này lầm bầm, cau mày hừ lạnh một tiếng, “Có thể buồn nôn hơn chút không? Nhìn chằm chằm người ta như thế, đổi lại là ai cũng thấy xấu hổ!”

“Được!” Sau khi Dương Uy trở về vô cùng đắc ý, có cảm giác như đã nắm chắc thắng lợi trong tay.

Tên lão giả Côn Luân trước đó thấy Dương Uy đã hoàn thành tặng lễ, liền kêu gọi xuống dưới đài, “Được, trận này đã kết thúc, còn có vị thanh niên tài tuấn nào muốn lên đài ganh đua cao thấp không?”
Bình Luận (0)
Comment