Chương 679: “Hàn Nghĩa” tái xuất giang hồ?
Chương 679: “Hàn Nghĩa” tái xuất giang hồ?
Trên thân kiếm nát bộc phát ra ánh sáng trắng chói mắt, trong chớp mắt Giang Khải trực tiếp đột phá Thất tinh kiếm trận, kiếm khí mạnh mẽ đánh nát hai tầng hộ giáp của Ngô Thắng, đánh Ngô Thắng ra vài trăm mét, hung hăng đánh xuyên qua hai tầng tường vây tăng cường của Côn Luân công hội, ngã bên ngoài công hội!
Mọi người thông qua hai cái lỗ lớn mà Giang Khải đánh ra, thấy thân thể Ngô Thắng hóa thành ánh sáng biến mất.
“Ông trời ơi… Quá, quá đáng sợ!”
“Thất tinh kiếm trận cộng thêm hai lớp phòng ngự, Hàn Nghĩa dùng một kích trực tiếp đánh giết Ngô Thắng… Đây, đây không phải là thật đi!”
“Một người còn chưa tiến vào Chiến Thần điện lại miểu sát thành viên tổ Thập nhị thánh thú? Nếu điều này xảy ra ở Chiến Thần điện, e rằng sẽ kinh động đến Hoa Hạ!”
Ngay cả Thường Tư Diêu không quan tâm tranh tài cũng bị “Hàn Nghĩa” trấn áp, trợn to mắt nhìn bóng dáng trên đài.
Thiên Trì Lưu trưởng lão há to miệng, nửa ngày không nói ra lời.
Trước đó Ngô Thắng còn chiếm ưu thế, lúc này Ngô Thắng lại đã tử vong logout, tất cả đến quá đột ngột.
Tất cả Côn Luân trưởng lão đều bị tình cảnh này dọa trợn mắt há hốc mồm.
Chu Hải không hoảng sợ ít hơn những người khác.
“Cái này, tiểu tử này… Còn khủng bố hơn trong truyền thuyết!”
“Một kiếm kia… Vạn trưởng lão?” Một tên Côn Luân trưởng lão vội vàng nhìn về phía Thanh Vân Vạn trưởng lão.
Vạn trưởng lão bừng tỉnh từ trong trạng thái hóa đá, run rẩy nói, “Cửu tiêu tru tiên kiếm, một kiếm phá cửu tiêu! Tạo nghệ của Hàn Nghĩa ở trên Cửu tiêu tru tiên kiếm lại khủng bố đến mức này!”
“Thanh Vân môn ta có người kế tục, có người kế tục!”
Chu Hải đứng ở sau lưng Vạn trưởng lão, sau khi nghe Vạn trưởng lão nói cũng hơi ngạc nhiên.
Hả? Tuy công kích của Giang Khải không gì so sánh nổi, nhưng… Có phải Vạn trưởng lão đã nhìn nhầm không, lại chính miệng thừa nhận một kiếm kia của Giang Khải là Cửu tiêu tru tiên kiếm?
Sau khi Ngô Thắng vẫn lạc, Thất tinh kiếm trận trong sân cũng mất đi năng lượng, biến thành bảy thành cự kiếm đứng thẳng trong sân.
Bên cạnh bảy thanh cự kiếm, Giang Khải nhìn thương thể trên người một chút.
Bộ quần áo này vẫn là Chu đại ca mượn cho mình, bây giờ biến thành như vậy e rằng phải bồi thường tiền.
Cũng may mặt nạ chưa hỏng.
Hắn nhìn dưới đài, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm nhưng không có ai lên sân khấu.
Lúc hắn nhìn Thường Tư Diêu, phát hiện ánh mắt của nàng nhìn mình lại có điểm gì đó là lạ… Hoảng sợ, có lẽ còn có một tí sùng bái?
“Khục khục… Cái đó, có phải nên đến phần kế tiếp rồi không?” Giang Khải bất đắc dĩ gọi về phía đài quan chiến phía bắc.
Lập tức có một vị Côn Luân trưởng lão vội vàng đi lên lôi đài.
“Hay cho một Thanh Vân Hàn Nghĩa, lại phát huy Cửu tiêu tru tiên kiếm đến trình độ này, thật sự là hậu sinh khả úy!”
“Vậy chúc mừng vì Thanh Vân Hàn Nghĩa này nhận được cơ hội tặng quà cho Tư Diêu.”
Giang Khải thở dài một hơi đi qua lôi đài, đi đến trước mặt Thường Tư Diêu.
Hôm nay Thường Tư Diêu có sự thay đổi rất lớn với Thường Tư Diêu trong ấn tượng của Giang Khải, bình thường nàng ăn mặc mộc mạc, vì thuận tiện hành động ở khu vực không biết đều mặc quần áo tiện cho hành động, mái tóc dài buộc lên, gọn gàng già dặn.
Nhưng hôm nay nàng lại mặc trường sam màu trắng, mái tóc dài búi lại trông như tiên tử hạ phàm.
Khác với những người kia, lúc Thường Tư Diêu nhìn mình cuối cùng trong mắt đã có thần thái khác biệt.
“Khục khục, Tư Diêu sư muội.” Giang Khải học theo cách xưng hô của những cổ võ giả này, sau đó tìm kiếm trong túi thẻ một trận, “Quà… Ngươi chờ chút, ta tìm xem có gì thích hợp.”
Một đám người nhìn Giang Khải tìm đông tìm tây.
Chu Hải cũng giận đến khuôn mặt đen sì, con hàng này còn không chuẩn bị quà.
Thật ra hiện tại Giang Khải cũng hiểu, đoán chừng Thường Tư Diêu không thiếu quà gì.
Hoặc là đưa Huyết tinh thạch, Thiên tinh thạch, nhưng tặng khoáng thạch cho một nữ hài còn là quặng thô chưa được đánh bóng, thứ nhất không có sức hấp dẫn gì, thứ hai hắn cũng không hy vọng Thường Tư Diêu vì hắn tặng quà quý giá mà chấp nhận mình.
Nhất định phải đưa một món quà có ý nghĩa đặc biệt khiến Thường Tư Diêu nhớ đến mình!
Sau khi cẩn thận lựa chọn một chút, Giang Khải lấy ra một tấm thẻ bài đưa cho Thường Tư Diêu.
Thường Tư Diêu cúi đầu xem xét không khỏi nhíu mày, nghi ngờ nói, “Thẻ xác cháy khét… Tử linh triệu hoán sư?”
Lúc trước Thường Tư Diêu theo mình đến hội nghị người tự do, trên đường đi bọn họ giết rất nhiều Tử linh triệu hoán sư!
Nhưng điều đáng tiếc là Thường Tư Diêu căn bản không nghĩ ra người trước mắt cũng là Giang Khải!
Cho dù nàng cảm thấy người này khá quen nhưng các trưởng lão Thanh Vân môn bên cạnh nhiều lần xác nhận Giang Khải cũng là Hàn Nghĩa, khiến nàng xóa bỏ sự nghi ngờ trong lòng.
Giang Khải rất mong đợi nhìn Thường Tư Diêu, hy vọng nàng có thể nhớ đến chút gì đó…
“Đa… Đa tạ Hàn Nghĩa sư huynh.” Thường Tư Diêu vẫn cẩn thận nhận lấy quà của Giang Khải.