Chương 680: “Hàn Nghĩa” tái xuất giang hồ? (2)
Chương 680: “Hàn Nghĩa” tái xuất giang hồ? (2)
Giang Khải vụng trộm nháy mắt với Thường Tư Diêu, “Tư Diêu sư muội thích thì chỗ ta còn có rất nhiều!”
Giang Khải ám chỉ với Thường Tư Diêu, hắn là Giang Khải đã săn giết rất nhiều Tử linh triệu hoán sư!
Đối mặt với sự ám chỉ điên cuồng của Giang Khải, ánh mắt Thường Tư Diêu né tránh sang bên cạnh, “Hàn Nghĩa sư huynh bị thương không nhẹ, mời đi trị thương một chút.”
Vậy là xong? Thường Tư Diêu không nghĩ ra thân phận thật của mình?
Ngay lúc Giang Khải còn muốn tiến thêm một bước ám chỉ, đám người Vạn trưởng lão bên cạnh đã vội vàng lao đến, Vạn trưởng lão còn ôm lấy Giang Khải run rẩy nói, “Nghĩa nhi, cuối cùng ngươi đã quay về!”
Giang Khải bị một lão nhân ôm như gấu, vẻ mặt hoảng sợ, “Vị đại thúc này, ngươi là ai?”
“Là ta, Vạn bá bá của ngươi, sao ngươi lại không nhận ra ta?” Vạn trưởng lão kích động nắm chặt hai bên vai Giang Khải, đau lòng nói, “Bọn họ đều nói ngươi bị bệnh rất nặng, có khả năng ảnh hưởng đến trí nhớ, nhưng ngươi rõ ràng đã dùng ra Cửu tiêu tru tiên kiếm!”
Trong đầu Giang Khải nhanh chóng xoay chuyển.
Việc bên Thường Tư Diêu còn chưa giải quyết, hắn không thể để lộ thân phận.
Đám người này đều là người Thanh Vân môn, tên giả mạo là mình không muốn bị bại lộ cũng quá khó khăn.
Cũng may vừa rồi Vạn trưởng lão tiết lộ một tin tức, trí nhớ của Hàn Nghĩa sẽ xảy ra vấn đề, Giang Khải vội vàng thuận theo tình huống nói, “Vạn, Vạn bá bá… Ta không nhớ rõ!”
“Hàn Nghĩa, ngươi cũng không nhớ rõ Vạn bá bá của ngươi, lại còn nhớ rõ năm đó Tư Diêu đến môn phái của chúng ta học tập?” Ở bên cạnh, một tên trưởng lão nói.
Lúc Giang Khải đang không biết giải thích như thế nào, Vạn Trường Thanh lại lắc đầu, “Mọi người đừng tạo áp lực quá lớn cho Hàn Nghĩa, hài tử này có thể trở về thì tốt, có thể trở về thì tốt!”
“Đúng vậy, Hàn Nghĩa không chỉ trở về còn dùng ra Cửu tiêu tru tiên kiếm! Cửu tiêu tru tiên kiếm của hắn đã đạt đến trình độ mà đám người chúng ta không thể với đến!”
Giang Khải cau mày, thậm chí hiện tại hắn còn nghi ngờ đám người này rốt cuộc có phải người Thanh Vân môn hay không.
Vốn dĩ Cửu tiêu tru tiên kiếm của hắn cũng bắt chước mấy động tác đơn giản của Chu đại ca, vậy mà bọn họ cũng không nhìn ra?
Nhưng bây giờ vấn đề quan trọng hơn là hắn tìm được Thường Tư Diêu, sao hiện tại đột nhiên biết thành hiện trường Thanh Vân môn nhận người thân rồi hả?
“Thật ra Hàn Nghĩa căn bản không phải đến tỷ võ, nếu không cũng không đến mức không thể lấy ra lễ vật ra dáng gì! Hàn Nghĩa, ngươi muốn thông qua lần luận võ này để tuyên bố cho thiên hạ biết Hàn Nghĩa ngươi đã tái xuất giang hồ, sư thúc nói đúng không!”
Giang Khải khiếp sợ nhìn về phía “sư thúc” đang nói chuyện.
Lão nhân gia ngài nói quá đúng, ta thật sự cảm ơn lão nhân gia ngài!
Vạn Trường Thanh kích động nói với Thường Tư Diêu, “Tư Diêu, thật xin lỗi, suy nghĩ của Hàn Nghĩa đã không nằm ở luận võ xem mắt, cộng thêm nằm trên giường bệnh lâu ngày nên không lấy ra được lễ vật ra dáng gì, hy vọng ngươi đừng để ý.”
Thường Tư Diêu khẽ khom lưng, “Vạn trưởng lão quá lo lắng, Hàn Nghĩa sư huynh có thể khôi phục trở về, hơn nữa còn lĩnh ngộ được Cửu tiêu tru tiên kiếm, ta cũng vui vẻ dùm hắn.”
“Tư Diêu thật sự là cô nương tốt!” Thanh Vân trưởng lão nhao nhao khen ngợi.
Giang Khải suýt thì hỏng mất.
Khó khăn lắm hắn mới thắng luận võ, đưa ra món quà cẩn thận lựa chọn, thấy đã sắp đạt được mục đích, kết quả bị đám người Thanh Vân môn này làm loạn!
Ai nói suy nghĩ của ta không đặt ở luận võ xem mắt! Ta đến là vì cái này!
Chu Hải đứng sau lưng thấy Giang Khải mấy lần muốn nói chuyện đều bị những người khác chặn lại, đột nhiên hắn ta hơi ngơ ngác.
Các vị trưởng lão Thanh Vân môn liếc mắt đã nhận ra thân phận của Hàn Nghĩa, điều này khiến Chu Hải hơi nghi ngờ mình.
“Chẳng lẽ Giang Khải chính là Hàn Nghĩa đã mai danh ẩn tích nhiều năm trước? Ta để hắn đóng giả Hàn Nghĩa, vẫn là đánh bậy đánh bạ đụng đúng?”
Đám người Vạn trưởng lão khó kìm nén sự hưng phấn trong lòng, tự mình đi đến trước mặt một tên Côn Luân trưởng giả, ôm quyền nói, “Chu chưởng môn, đệ tử Thanh Vân môn ta đã trở về, còn phát huy Cửu tiêu tru tiên kiếm đến trình độ cao hơn, việc này liên quan đến vận mệnh tương lai của Thanh Vân môn ta.”
“Việc này liên quan trọng đại, Hàn Nghĩa cũng không phải thành tâm theo đuổi Tư Diêu vậy chúng ta xin được cáo lui trước.”
Nam tử trung niên uy nghiêm này lại là chưởng môn Côn Luân môn.
Hắn ta suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Một kiếm kia của Hàn Nghĩa thật sự nổi bật, Vạn trưởng lão, chúc mừng Thanh Vân môn các ngươi, vốn buổi xem mắt của Tư Diêu cũng là muốn thanh niên tài tuấn các nhà thể hiện ra thực lực, các ngươi có việc thì quay về trước xử lý cũng được. Không sao.”
Giang Khải bị một đám người Thanh Vân môn vui mừng hớn hở kéo ra ngoài.
“Không phải, các vị sư huynh, ta còn có lời chưa nói!” Giang Khải muốn giãy giụa nhưng căn bản không có cách nào thoát khỏi những người Thanh Vân môn nhiệt tình như lửa này.