Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 684 - Chương 684: Đạt Thành Hiệp Nghị (2)

Chương 684: Đạt thành hiệp nghị (2) Chương 684: Đạt thành hiệp nghị (2)

“Hôm nay bên Côn Luân sẽ chọn ra một người, đến lúc đó có thể nhận được cơ hội tìm hiểu sâu hơn về Tư Diêu cô nương.”

“Tìm hiểu sâu hơn? Sâu đến mức nào?” Giang Khải lập tức căng thẳng.

“Chỉ là ăn một bữa cơm… Côn Luân cũng không thể để thanh niên tài tuấn của nhiều môn phái chúng ta đánh một trận vô ích, dù gì cũng phải có chút lợi ích.”

Thấy Giang Khải không nói chuyện, Chu Sở nói, “Trong giới của chúng ta còn giữ lại rất nhiều tập tục và khái niệm truyền thống, đương gia Côn Luân lão Chu Vưu là như thế, từ nhỏ Tư Diêu đã lớn lên bên cạnh hắn, chắc hắn sẽ muốn Tư Diêu gả cho đệ tử một thế lực cổ võ khác.”

“Nếu ngươi có thể tranh thủ được cơ hội này, ngươi có thể gia nhập Thanh Vân môn chúng ta, ta sẽ sắp xếp tốt mọi chuyện cần thiết giúp ngươi. Đương nhiên, không cần ngươi thật sự ở lại Thanh Vân môn, để cái danh là được.”

Giang Khải trợn to mắt, lần này đã hoàn toàn giải quyết vấn đề thân phận của mình.

Không ngờ lần này đi nhầm vào Thanh Vân môn, không chỉ nhận được tin tức liên quan đến người dưới ánh trăng, chú kiếm đồ Trảm Yêu kiếm, còn giải quyết được vấn đề thân phận của mình!

“Đáng tiếc, ta vừa nhìn Trảm Yêu kiếm của ngươi, cho tới bây giờ chúng ta còn chưa phát hiện tài liệu tương tự với nó, nếu không chỗ chúng ta có chú sư rất lợi hại, hiện tại có thể chữa trị Trảm Yêu kiếm giúp ngươi.”

Giang Khải suy nghĩ, “Thật ra ta đã có tài liệu…”

“Ngươi có tài liệu?!”

“Có, vốn ta muốn tìm bằng hữu của ta đoán tạo giúp ta, chỉ là gần đây hắn vẫn bận dẫn người thăng cấp, không gặp được hắn.”

“Bằng hữu của ngươi? Giang Khải, nếu ngươi tin tưởng ta, ta tự đoán tạo cho ngươi!”

“Ngài biết đoán tạo?”

Chu Sở tự tin mỉm cười, “Hừ hừ hừ, Hoa Hạ có rất nhiều người biết đoán tạo, nhưng đạo cụ trên Siêu phàm, nếu nói về trình độ đoán tạo tương đương với ta thì không quá ba người.”

“Mạnh như vậy?”

Chu Sở gật đầu, mỉm cười, “Vũ khí của ba Chiến Thần lớn Hoa Hạ, Thái Dương chiến thần trong số đó sử dụng “Nhật Kích” cũng đi ra từ tay của tại hạ… Khoảng thời gian trước, quân đội Hoa Hạ lại lấy được hai phần tài liệu Võ đồ thất giai, chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện hai cường giả mới, cũng có một người đặt vũ khí ở chỗ ta.”

“Đệt! Lão Chu, ngươi thâm tàng bất lộ!”

“Hầy, với thân thể của ta thăng cấp đã không thực tế, nhưng đoán tạo không hề có vấn đề. Ngoài ra, chữa trị Trảm Yêu kiếm cũng là vũ khí tổ sư trong truyền thuyết của Thanh Vân môn ta, mặc dù chưa chắc đã là một nhưng chú kiếm đồ đã như thế, ta cảm thấy bằng hữu của ngươi chưa chắc phù hợp bằng ta.”

Giang Khải gật đầu, đúng là như thế.

Giang Khải vẫn cố chấp dể Nguyễn Ngữ chữa trị, một phần là kỹ thuật của hắn ta tốt, một yếu tố mấu chốt khác là Nguyễn Ngữ miễn phí!

“Vậy tình huống thu phí thế nào?” Giang Khải hỏi.

“Ta còn có thể thu tiền của ngươi sao? Chỉ hy vọng nếu ngươi có được tin tức mới gì từ trong Trảm Yêu kiếm, nếu liên quan đến việc của Thanh Vân môn thì có thể thông báo cho chúng ta.”

“Điều này không có vấn đề!” Giang Khải đồng ý.

Giang Khải đưa khoáng thạch lấy được ở lòng đất, thanh kiếm nát, chú kiếm đồ cho Chu Sở, Chu Sở lập tức tiến vào phòng làm việc bắt đầu chữa trị Trảm Yêu kiếm giúp Giang Khải.

Giang Khải tràn đầy chờ mong ngồi đợi.

Nếu Trảm Yêu kiếm có thể chữa trị, không biết còn có thể mang đến bất ngờ gì!

Quá trình chữa trị thanh kiếm nát rất phức tạp, xem ra trong vòng vài ngày cũng không thể hoàn thành.

Mấy ngày nay Giang Khải tạm thời ở lại trụ sở Thanh Vân công hội.

Thành viên Thanh Vân công hội chưa đến trăm người, những người này gặp mặt đều là xưng hô sư huynh sư đệ, trong hiện thực bọn họ cũng cùng một sư môn.

Chu Sở không công khai thân phận của Giang Khải, tạm thời Giang Khải vẫn lấy thân phận Hàn Nghĩa ở lại trong công hội.

Trong Thanh Vân công hội cũng có một khu luyện võ tràng.

Giang Khải phát hiện đệ tử ở Thanh Vân công hội, cao là trưởng lão, thấp là đệ tử bình thường, mỗi ngày đều tập võ ở khu luyện võ tràng.

Một ngày này, Vạn trưởng lão đang luyện công buổi sáng trùng hợp thấy Giang Khải đứng bên cạnh quan sát những người khác luyện võ, liền mỉm cười đi tới.

“Nghĩa nhi, rời khỏi Thanh Vân môn mười năm cũng thấy có chút xa lạ với môn phái rồi hả?”

Giang Khải ấp úng nói, “Ách… Có lẽ thời gian rời đi quá lâu, có rất nhiều việc đều không nhớ rõ lắm.”

Vạn trưởng lão nhẹ gật đầu, “Cũng đúng, ngươi rời khỏi Thanh Vân môn mười năm, trước đó còn nằm trên giường hai năm, khi đó ta nhớ ngươi thường xuyên sốt cao không lùi, thần chí không rõ, khi đó chúng ta đều sợ ngươi sốt hỏng đầu óc. Sau đó ngươi đi theo phụ mẫu đến kinh thành cầu y, ta còn tưởng ngươi sẽ không trở lại nữa… Cũng may, ngươi không chỉ trở về, hơn nữa còn không quên Cửu tiêu tru tiên kiếm quan trọng nhất, Vạn bá bá cũng mừng thay cho ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment