Chương 689: Chữa trị Trảm Yêu kiếm
Chương 689: Chữa trị Trảm Yêu kiếm
“Thật hâm mộ ngươi.” Thường Tư Diêu nói, “Lão tử đã lớn như vậy, chỉ luôn sống theo dáng vẻ mà trưởng bối mong muốn, chưa từng làm việc điên cuồng vì người mình thích dù chỉ một lần.”
Giang Khải nhìn về phía Thường Tư Diêu, nhận ra tuy Thường Tư Diêu ở khu vực không biết luôn phải đối mặt với nguy hiểm nhưng nàng rất sáng sủa, lần này gặp lại nàng cũng thấy nàng rất ít cười.
“Tại sao phải sống theo suy nghĩ của người khác chứ.” Giang Khải nói, “Cả đời này lấy việc không tổn thương người khác làm điều kiện tiên quyết, cứ làm chính mình là được.”
Thường Tư Diêu hơi ngạc nhiên, sư huynh đệ xung quanh luôn mở miệng ngậm miệng là môn quy tổ huấn, rất ít người nói giống Hàn Nghĩa.
Thường Tư Diêu im lặng một lúc lại hỏi, “Vì sao ngươi vẫn đeo mặt nạ?”
“Mặt nạ? A, cái này… Khuôn mặt của ta không ưa nhìn, sợ dọa ngươi.” Giang Khải tùy tiện tìm lý do.
Thường Tư Diêu nghe xong không nhịn được bật cười, “Ngươi lừa ta sao, tháng sau ta sẽ gia nhập Chiến Thần điện, những dã thú loại quỷ quái kia đều đã gặp được, còn sợ ngươi?”
Giang Khải khinh thường nói, “Nói cứ như mình rất to gan vậy, còn không phải ngươi cũng bị người ta dọa gần chết sao?”
Thường Tư Diêu hơi ngạc nhiên nhưng nàng không nói dối, mình gặp phải nhiều quỷ quái như vậy, một mình lịch luyện ở khu vực không biết một năm, chưa bao giờ bị hù dọa vì dã thú đáng sợ nào đó.
Chỉ có một lần nàng tận mắt thấy một Người tuần đêm biến người nào đó thành quỷ hồn, lần đó thật sự bị dọa sợ.
Nhưng nàng chưa bao giờ kể chuyện này với bất kỳ người nào…
“Sư huynh, ngươi nói lần nào?” Thường Tư Diêu ngạc nhiên nhìn về phía Giang Khải.
Giang Khải không hăng hái lắm, cũng không định trả lời rõ ràng, “Không có gì, nói mò thôi. Thịt chín rồi, lần này chắc chắn chín.”
Sau khi biết trong lòng Thường Tư Diêu đã có người khác, Giang Khải cũng không muốn phiền lòng vì chuyện tình cảm nữa.
Hai người ăn xong, Giang Khải lại dẫn Thường Tư Diêu quay về Côn Luân công hội.
Trước khi chia tay, Thường Tư Diêu nhìn Giang Khải rầu rĩ không vui, nói, “Sư huynh, tuy chúng ta không thể trở thành người yêu nhưng có thể trở thành bằng hữu, nếu ngươi bằng lòng.”
Giang Khải lắc đầu, “Được rồi, dù sao sau này chúng ta cũng không gặp lại nữa, bảo trọng nhiều hơn, cũng hy vọng ngươi và người mà ngươi thích sẽ có kết quả tốt.”
Nói xong, Giang Khải trực tiếp quay đầu đi về phía Thanh Vân công hội.
Nhìn bóng lưng Giang Khải rời đi, trong lòng Thường Tư Diêu có một loại cảm giác không diễn tả được.
Nửa phần sau của cuộc hẹn, nàng có thể cảm giác được tâm trạng sa sút của Hàn sư huynh.
Từ chối Hàn Nghĩa ngay trước mặt thật sự hơi tàn nhẫn nhưng trong lòng mình đã có người khác, nếu còn kéo dài lại là vô trách nhiệm với người khác.
“Hàn sư huynh, ngươi ưu tú như vậy chắc chắn sẽ tìm được nữ hài mà mình thích.”
Nàng nhớ đến câu nói “cứ làm chính mình là được” của Hàn Nghĩa, suy nghĩ bay xa mãi mới lấy lại tinh thần.
“Cảm ơn ngươi, Hàn Nghĩa sư huynh, ta nhớ kỹ ngươi.”
…
Sau khi Giang Khải quay về, đám người Tôn Nguyên vặn hỏi tình hình hẹn hò.
Giang Khải như thấy được Viên Trụ lần nào cũng giật dây mình đi tỏ tình, sau đó cực kỳ lắm chuyện.
“Các ngươi đều không tu luyện sao? Cả ngày nhiều chuyện đông, nhiều chuyện tây!” Giang Khải tức giận nói xong liền tự về phòng.
Đám người Tôn Nguyên nhìn Giang Khải trở về phòng khe khẽ bàn luận.
“Hơn phân nửa là thất bại. Ta còn tưởng bọn họ chạy ra ngoài thành sẽ xảy ra cái gì chứ!”
“Chắc chắn là không vui, ngày thường tính cách của Hàn Nghĩa rất tốt, hôm nay lại nổi giận như thế, ai, người sống một đời, khó tránh khỏi phải trải qua việc này.”
“Đoán chừng Hàn Nghĩa sẽ chán chường một đoạn thời gian.”
Nhưng điều khiến người ta không ngờ là, ngày hôm sau Giang Khải đã đi ra từ trong bóng ma thất tình.
Việc thất tình này, trải qua nhiều thì sức chống cự cũng mạnh hơn.
Việc chữa trị của Chu Sở đã tiến vào giai đoạn sau cùng, Giang Khải muốn nhân khoảng thời gian sau cùng học thêm một số kỹ xảo cổ võ ở Thanh Vân môn.
Hai mươi ngày sau, Giang Khải đang tĩnh tọa trong phòng.
Cổ võ coi trọng luyện thể, cũng coi trọng luyện khí, đặc biệt là luyện khí, quân đội đều phải chính là pháp môn luyện khí cổ võ, thuận tiện cho các cường giả Chiến Thần điện tăng cường kỹ xảo vận dụng chân khí của mình.
Đúng vào lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
“Hàn Nghĩa có ở đây không?”
Giang Khải trợn to mắt, đây là giọng Chu Sở.
“Hội trưởng? Ta ở đây!”
Chu Sở lập tức đẩy cửa vào, quay người đóng cửa phòng lại.
“Giang Khải, Trảm Yêu kiếm đã sửa xong!”
Giang Khải trực tiếp nhảy xuống từ trên giường, “Lão Chu, nhanh cho ta xem thử!”
Chu Sở lấy ra một cái vỏ kiếm, chú kiếm đồ, nửa khối vẫn thiết từ trong túi thẻ.
“Kiếm ở đây, đây là chú kiếm đồ đều đặt ở chỗ của ngươi đi, chẳng may có hư hại cũng thuận tiện cho ngươi chữa trị, đây là tài liệu còn lại, độ khó dung luyện loại tài liệu này quá lớn, ta chưa từng thấy tài liệu khó xử lý như vậy, trang bị bình thường cũng không dùng được, ngươi cần dung luyện, phải tìm đoán tạo đại sư tốt nhất mới được.”