Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 688 - Chương 688: Yêu Đương Bảo Điển (2)

Chương 688: Yêu đương bảo điển (2) Chương 688: Yêu đương bảo điển (2)

Nói xong, Giang Khải trực tiếp kéo Thường Tư Diêu, tông cửa xông ra ngoài!

Nhìn mấy nhà hàng xung quanh, giá cả của nơi này đều không khác mấy, ăn một bữa cơm ít nhất cũng tốn mấy trăm tinh tệ, tính toán ra cũng là mấy ngàn Hoa Hạ tệ.

“Ăn một bữa cơm mà thôi, ta tốn nhiều tiền như vậy còn không bằng mua quần áo đẹp cho muội muội của ta!” Giang Khải càng nghĩ càng thấy không có lời, lôi kéo Thường Tư Diêu trực tiếp rời thành.

Ở ven hồ ngoại ô, Giang Khải dựng đống lửa, lấy ra một số thịt tươi từ trong túi thẻ đặt ở trên kệ nướng.

Thường Tư Diêu quái dị nhìn Giang Khải.

Tên này lại kéo nàng chạy đến đây, tự nướng thịt…

“Cuối cùng không bị những gian thương kia làm thịt, muốn làm thịt ta? Nói đùa!” Giang Khải vừa vui sướng nướng thịt, vừa lấy một số đồ gia vị, trong lúc bận rộn Giang Khải ngẩng đầu nhìn về phía Thường Tư Diêu, đột nhiên nhớ đến đồng môn nói nam nhân phải hào phóng, liền nói, “Khụ khụ, ngươi yên tâm, bữa này ta mời!”

Thường Tư Diêu đỡ trán, Hàn Nghĩa này cũng quá keo kiệt.

Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc nướng thịt của “Hàn Nghĩa”, Thường Tư Diêu đột nhiên nhớ đến bóng dáng của người nào đó.

Ở khu vực không biết, mỗi lần đều là tên kia nướng thịt cho nàng ăn, trong túi thẻ của hắn như có vô cùng vô tận nguyên liệu nấu ăn, có thể tự cấp tự túc ở bất kỳ nơi đâu…

Thường Tư Diêu khẽ than thở.

Ở chung với người kia một đoạn thời gian, đó là thời gian nàng khó quên nhất.

Đáng tiếc, hắn không phải người trong giới cổ võ, còn mình từ nhỏ đã lớn lên trong môn phái.

Lúc thế lực cổ võ đang quật khởi, Côn Luân môn bồi dưỡng nàng từ nhỏ cũng vì muốn nàng làm ra sự cống hiến cho sự phát triển của Côn Luân, vậy hôn sự của nàng cũng là thẻ đặt cược lớn nhất.

Trước đó Thường Tư Diêu không nghĩ đến phản kháng loại vận mệnh này, dù sao nàng chỉ là một quân cờ của môn phái, lẻ loi một mình, nhưng sau khi gặp được người kia, thấy hắn dựa vào sức một người sáng tạo từng kỳ tích như đã mở ra một cánh cửa lớn cho mình.

Lần này, đây là lần đầu tiên nàng muốn phản kháng, nàng trốn… Nhưng cuối cùng vẫn bị tìm về.

“Hàn sư huynh, ta, trước đó ta nói với ngươi lần hẹn gặp mặt này là ý của trưởng bối, thật ra ta không muốn tìm người yêu sớm như vậy.” Thường Tư Diêu đi đến trước mặt Giang Khải, khẽ nói.

Giang Khải ngước mắt nhìn thoáng qua Thường Tư Diêu, “Khó khăn lắm ta mới thắng lần luận võ này.”

“Ta biết, thực lực của Hàn Nghĩa sư huynh thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt nhưng rất xin lỗi, thật ra ta…”

Giang Khải nhíu mày nói, “Ngươi thích người khác?”

Thường Tư Diêu ấp úng nói, “Là có chút, có chút hảo cảm, nhưng ta chưa xác định hắn có thích ta không… Nhưng điểm quan trọng không phải cái này, ta không thích để người khác khống chế vận mệnh của lão tử, ta muốn tự theo đuổi hạnh phúc…”

Tâm trạng Giang Khải lập tức sa sút, hắn đặt việc đang làm trong tay xuống, ngồi ở một bên thở dài.

Thường Tư Diêu đã lộ ra một tin tức rất quan trọng, người mà nàng thích lại không thích nàng.

Nói cách khác, người mà nàng nhắc đến không phải mình! Mình lại còn đến tỏ tình!

“Ai, quả nhiên là một đời cô độc… Tư Diêu, vậy ta chúc phúc ngươi, trước tiên ăn no đã rồi ta đưa ngươi về.”

Mùi thịt thơm lan tỏa, Thường Tư Diêu ăn mặc ưu nhã nhưng lúc ăn thịt nướng lại quay về dáng vẻ lúc trước.

Giang Khải nhìn Thường Tư Diêu cảm thấy đau lòng, đây là cảm giác thất tình quen thuộc.

“Sư huynh, tay nghề của ngươi rất giống với bằng hữu của ta.” Thường Tư Diêu nói, “Có chỗ chưa nướng chín.”

Giang Khải hơi xấu hổ, “Chưa chín sao? Vậy ta nướng lại một chút.

Có lẽ Hàn Nghĩa có rất nhiều điểm tương tự với người kia, lại có lẽ Hàn Nghĩa lựa chọn địa điểm đặc biệt để mời khách khiến Thường Tư Diêu cũng nói nhiều hơn.

“Sư huynh, thật ra nhiều người đến tham gia xem mắt như vậy, các ngươi chưa quen thuộc với ta chắc là đến vì môn phái đi.”

Giang Khải mơ hồ ừ một tiếng, coi như vậy đi.

“Sư huynh, ngươi đã thật lòng thích nữ hài chưa?”

Giang Khải xoay thịt nướng.

Nói ra chắc không ai tin, những nữ hai mà hắn thầm mến đều là thật lòng yêu thích.

Nhưng Thường Tư Diêu mang đến cho hắn một loại cảm giác khác với những nữ hài khác.

“Có.”

“Ngươi có từng làm việc gì điên cuồng vì nàng không?” Thường Tư Diêu tò mò hỏi.

“Việc điên cuồng?”

Giang Khải hơi ngạc nhiên, hắn đột nhiên hiểu vì sao Thường Tư Diêu lại khác những nữ hài khác.

Hắn đã từng có tình cảm với Tô Noãn Noãn nhưng chưa từng làm việc gì điên cuồng vì Tô Noãn Noãn, nhưng Thường Tư Diêu lại khác biệt!

Đây là lần đầu tiên hắn tỏ tình với nữ hài, đến một thành chính xa lạ vì nàng, giả danh người khác vì nàng, còn thuận tiện học tập ở Thanh Vân môn gần hai tháng…

Hắn và Tô Noãn Noãn chia xa khiến tình cảm dần phai nhạt, nhưng hắn và Thường Tư Diêu chia xa lại càng nhớ nhung nhiều hơn.

“Có đi.” Giang Khải từ tốn nói.
Bình Luận (0)
Comment