Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 687 - Chương 687: Yêu Đương Bảo Điển

Chương 687: Yêu đương bảo điển Chương 687: Yêu đương bảo điển

Vẫn còn có nhiều người kinh nghiệm phong phú như vậy đúng là có giá trị tham khảo nhất định, vẫn phải nghe một chút.

“Lần thứ nhất hẹn hò riêng nhất định phải để lại một ấn tượng tốt, nếu không sau này không có cơ hội nữa.” Tôn Nguyên nghiêm nghị nhìn về phía Giang Khải, “Thứ nhất, không kiêu ngạo không tự ti, quá hèn mọn cũng là liếm cẩu chỉ có thể là lốp xe dự phòng, quá kiêu ngạo cũng là nam ung thư, không dễ làm.”

Giang Khải cau mày, “Sư huynh, như ta hiện tại được không?”

Mọi người nhìn Giang Khải, lại nhớ đến tính cảnh mà hắn thể hiện trong khoảng thời gian này…

“Ừ… Chúng ta là đồng môn, đương nhiên nhìn ngươi làm gì cũng thuận mắt nhưng từ góc độ nữ hài tử để nhìn, ta luôn cảm giác ngươi không đủ… Không đủ xấu xa!”

“Đúng đúng đúng!” Một đám người hùa theo, “Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu! Sư huynh, ngươi nhất định phải nhớ kỹ điểm này!”

Giang Khải như có điều suy nghĩ gật đầu.

“Thứ hai chắc chi phí do bên Côn Luân bỏ ra nhưng ngươi đừng sợ, trực tiếp trả tiền, không thể để sư muội cảm thấy ngươi là quỷ hẹp hòi.”

Giang Khải nhíu mày nói, “Đây không phải để chủ quán được lợi sao?”

“Yên tâm, sau đó chúng ta sẽ tìm hắn đòi tiền.” Tôn Nguyên nháy mắt với Giang Khải, “Quan trọng hơn là dáng vẻ trả tiền phải thoải mái, hiểu chưa!”

“Ồ, vậy được, có thể đòi lại là được!” Giang Khải thở dài một hơi.

“Thứ ba, điểm quan trọng nhất không thể tháo mặt nạ!”

“A? Hẹn hò riêng, đeo mặt nạ cũng không tốt.”

“Có gì không tốt, đây gọi là cảm giác thần bí!” Mọi người nói.

Giang Khải chớp mắt, cảm giác thần bí… Hắn căn bản cũng không phải Hàn Nghĩa, không tháo mặt nạ sau để Thường Tư Diêu biết được.

“Nhưng đổi một cái mặt nạ đẹp trai hơn, giá trị nhan sắc vẫn rất quan trọng. Mặt nạ khỉ không đủ đẹp, ta đi mua mặt nạ cho ngươi! Đổi sang bộ quần áo khác!”

Sau khi chuẩn bị một chút, đêm đó Giang Khải tiến về Côn Luân công hội.

Thường Tư Diêu đã chờ ở cửa.

Dưới sự chứng kiến của trưởng lão hai môn phái, hai người tiến về khu giải trí thành chính khu 1.

Vốn tâm trạng của Giang Khải còn rất tốt, cuối cùng đã có cơ hội gặp mặt riêng với Thường Tư Diêu.

Nhưng hai người bọn họ đi ở phía trước, sau lưng lại có một đám người đi theo…

Đột nhiên có loại cảm giác đi hẹn hò bị phát sóng trực tiếp!

Có vẻ Thường Tư Diêu cũng không quá vui vẻ, cũng không nói chuyện với Giang Khải, lực chú ý của Giang Khải đều tập trung vào cái đuôi nhỏ sau lưng, hai người im lặng cả một quãng đường, tìm tới nhà hàng đặt sẵn rồi đi vào.

Nhà hàng này có bầu không khí không tệ, nghe nói lão bản là một Mỹ thực gia.

Trong nhà hàng chỉ có một bàn của bọn họ, phong cảnh yên tĩnh, Giang Khải và Thường Tư Diêu ngồi đối diện nhau chờ thứ ăn được đưa lên.

Giang Khải cau mày, những người kia đang đứng nhìn ở ngoài cửa đi, đây không phải hẹn hò một mình, nhiều người giám sát như vậy quá mất tự nhiên.

Thường Tư Diêu cúi đầu nhìn menu, không có ý định chủ động đáp lời Giang Khải.

Nàng vì tránh né xem mắt đã trốn nhà đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ vô cùng không tình nguyện, lúc trước ở trên lôi đài nàng rất lễ phép với mọi người, nhưng nhận ra trong lòng nàng vẫn không vui.

Về phần Giang Khải, lần đầu tiên hẹn hò với nữ hài tử còn có nhiều người giám sát như vậy cũng là cả người mất tự nhiên.

Bầu không khí khá xấu hổ.

Ngay lúc vô cùng nhàm chán, Giang Khải cũng chán nản cầm một tờ menu xem.

Hắn vừa thấy menu đột nhiên kêu lên.

“Đệt, một phần thịt Hắc ngư tinh xào giấm 280 tinh tệ? Cướp tiền à?” Giang Khải kêu lên, “Chẳng trách không có khách, không đóng cửa cũng là một kỳ tích!”

280 tinh tệ tương đương với 2800 Hoa Hạ tệ, đủ cho Giang Khải tiêu một tháng!

Vừa mở miệng, Giang Khải đột nhiên nhớ đến đồng môn dặn đi dặn lại hắn phải trả tiền…

“Đắt như vậy… Chẳng may không đòi lại được chẳng phải thua lỗ!” Giang Khải trợn mắt tròn xoe, hơi đứng ngồi không yên.

Thường Tư Diêu lại bị câu nói này của Giang Khải chọc cười.

“Hàn Nghĩa sư huynh, tiền đi ăn cơm do Côn Luân chúng ta trả, dù sao lão tử nhận quà của ngươi cũng không tiện để ngươi trả tiền.” Thường Tư Diêu nói.

Giang Khải càng nghĩ càng không đúng, lời cảnh cáo của đồng môn còn quanh quẩn bên tai, một món ăn lại hơn mấy trăm tinh tệ, ăn xong một bữa cơm chẳng phải cần mấy ngàn?

Số tiền này không thể tiêu vô dụng!

Suy nghĩ, Giang Khải đột nhiên đứng lên, “Tư Diêu, chúng ta đổi chỗ khác!”

“Đổi… Đổi chỗ khác?” Thường Tư Diêu hơi do dự, “Sư huynh, thật ra… Thật ra không lừa sư huynh, lần này ta đến buổi hẹn là bị trưởng bối bắt ép, ta, ta… Ai, lão tử không muốn xem mắt, thật xin lỗi…”

Thường Tư Diêu cũng rất thẳng thắn, ngay từ đầu đã tỏ rõ thái độ, đồng thời cũng đang nói mọi người chỉ tùy tiện ăn một bữa cơm không cần phải nghĩ nhiều như vậy.

Ai biết Thường Tư Diêu thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình, Giang Khải lại không nghe lọt tai.

“Đi, đổi chỗ khác, nhà này quá đắt!” Giang Khải tức giận nói, “Hắc ngư tinh, tưởng là thịt rồng sao!”
Bình Luận (0)
Comment