Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 692 - Chương 692: Xác Nhận Thân Phận (2)

Chương 692: Xác nhận thân phận (2) Chương 692: Xác nhận thân phận (2)

“Vậy, vậy được… Đúng, tổ sư, không phải ngươi nói ngươi có công hội ở khu 18 sao, Thanh Vân môn chúng ta sát nhập với công hội của ngươi… Hoặc là liên hợp?” Chu Sở đề nghị.

“Sát nhập không được, giới cổ võ các ngươi sao có thể sát nhập với công hội của người bình thường… Ngoài ra, không lừa ngươi, hiện tại ta chọc rất nhiều ngươi, ngươi và ta có quan hệ sẽ không có chỗ tốt gì cho các ngươi.” Giang Khải nói.

“Vậy…”

Giang Khải suy nghĩ, mình không làm gì cũng không đúng với lời hứa hẹn của mình.

“Không bằng thế này đi, vừa hay công hội của ta sắp thăng cấp đến công hội cấp Ất, đến công hội cấp Ất thì chúng ta có thể mở năm phân bộ, đến lúc đó ta thành lập một phân bộ ở khu 1, vậy chúng ta có thể âm thầm giúp đỡ lẫn nhau.” Giang Khải nói.

“Dù sao ngươi và ta biết hai nhà chúng ta là một, trợ giúp lẫn nhau là được!”

Chu Sở suy nghĩ, gật đầu, “Nghe theo sự sắp xếp của tổ sư…”

Giang Khải giận đến đen mặt, hiện tại Chu Sở căn bản là có sợi gân nào đó không đúng chỗ.

Hắn cũng không còn sức lực lặp lại, chỉ có thể quyết định như vậy trước.

“Đúng rồi, tổ sư, ngươi nói ngươi thích Tư Diêu nha đầu kia, lần trước xem ra hiệu quả hẹn hò không tốt, nhưng chỉ cần ngươi ra lệnh một tiếng e rằng chúng ta có phải lên Côn Luân cướp người cũng cướp về cho ngươi!” Chu Sở lời thề son sắt nói.

“Thanh Vân tổ sư ta còn không xứng với một Thánh nữ của Côn Luân nho nhỏ sao?”

Giang Khải giật mình, “Cướp người? Ca, ngươi tuyệt đối đừng có loại suy nghĩ này! Hiện tại đã là thời đại gì, không thể làm vậy…”

“Chờ chút, ngươi nói Thường Tư Diêu là Thánh nữ Côn Luân?”

“Ây, ta cũng không hiểu rõ Côn Luân lắm, dù sao thân phận của nha đầu kia rất đặc biệt.”

Giang Khải do dự một lát, Chu Sở không hiểu, hắn càng không hiểu, đoán chừng cũng là Côn Luân môn tự chơi mánh khóe gì đó, hắn cũng không suy nghĩ nhiều nữa.

“Được rồi, dưa hái xanh không ngọt, trong lòng nàng đã có người khác, ta cũng nên hết hy vọng.” Giang Khải lắc đầu, “Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, tránh cho ta…”

“Lão Chu, ta cũng ở lại Thanh Vân môn lâu như vậy cũng đến lúc rời đi.”

“Tổ sư, ngươi muốn đi?” Chu Sở vội vàng kêu lên, vành mắt hơi đỏ, “Khó khăn lắm chúng ta mới tìm được nguồn gốc của mình, ngươi không thể rời khỏi chúng ta như vậy!”

Giang Khải thở dài một hơi, an ủi, “Nguồn gốc của các ngươi là Tam Kiếm tiên sinh, không phải ta…”

“Tam Kiếm tiên sinh đã không còn, hiện tại cũng chỉ còn tổ sư!”

Giang Khải hít sâu một hơi, “Điều này… Khụ khụ, ta chỉ tạm thời rời đi, bên ta còn có rất nhiều việc chờ giải quyết, không thể ở lại chỗ này chậm trễ.”

“Lại nói, thân phận hiện tại của ta vốn là giả, ở lại đây cũng không có tác dụng gì đúng không.”

“Chuyện bên công hội, ta sẽ cho người sắp xếp, nhanh chóng xây dựng phân bội.”

Chu Sở suy nghĩ, chỉ có thể gật đầu đồng ý, “Được.”

“Nhưng mà, lão Chu, ngươi nhất định phải nhớ kỹ việc liên quan đến ta, Tam Kiếm tiên sinh, còn có Trảm Yêu kiếm chỉ có ngươi biết ta biết, không thể để người khác biết!” Cuối cùng Giang Khải còn nhấn mạnh.

“Yên tâm, tổ sư, người Thanh Vân môn ta chắc chắn sẽ không khi sư diệt tổ, việc tổ sư đã dặn dò, ta tuyệt đối không vi phạm!”

Giang Khải đỡ trán, vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.

“Tổ sư, có muốn đi dạo một vòng không? Đồ trong nhà kho Thanh Vân môn chúng ta, ngươi có thể tùy tiện cầm đi! Không đủ, ta để đệ tử góp thêm!”

“Không, không, không cần… Ta, thời gian của ta gấp gáp, đi trước!” Giang Khải vội vàng bước nhanh hơn, rời khỏi Thanh Vân công hội như đang chạy trốn.

Giang Khải đang muốn rời khỏi Thanh Vân môn, đi đến trước cổng chính quay đầu nhìn về phía luyện võ tràng.

“Hàn Nghĩa, đến so tài chút đi!” Tôn Nguyên ở đằng xa gọi Giang Khải.

“Sư huynh, đi đâu thế? Có cần ta đi cùng ngươi không?”

“Ngươi để sư huynh đi giải sầu một mình đi, chân trời có nơi nào không có cỏ thơm, cần gì đơn phương yêu mến một bông hoa, nếu cần người đi cùng có thể tìm chúng ta bất cứ lúc nào!”

“Đúng vậy!” Tôn Nguyên hô lên, “Về mặt yêu đương, chúng ta cũng là chuyên gia!”

Nhìn những “đồng môn” này, Giang Khải mỉm cười lắc đầu.

Ở Thanh Vân môn hơn hai tháng, hắn đã sớm thân quen với đám người này.

Thật ra, dù bỏ qua quan hệ với Tam Kiếm tiên sinh, Giang Khải cũng rất thích ở lại Thanh Vân môn, những sư huynh đệ này như là một gia đình lớn.

Tuy Yêu đương bảo điển của Tôn Nguyên không có chút tác dụng nào… Nhưng dù gì cũng đang cố gắng bày mưu tính kế giúp hắn.

“Không cần!” Giang Khải hô lên, sau đó giảm âm lượng nói một mình, “Các vị sư huynh đệ, thật xin lỗi vì lừa các ngươi nhưng duyên phận của chúng ta còn chưa kết thúc, sau này còn gặp lại!”

Nói xong, Giang Khải đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc đi ngang qua Côn Luân công hội, Giang Khải nhìn cửa lớn cao ngất khẽ than thở một tiếng, bước đi nhanh hơn.

Năm ngày sau, Giang Khải từ khu 1 về thành chính khu 18.
Bình Luận (0)
Comment