Chương 693: Thời gian của Đông Ly không còn nhiều lắm
Chương 693: Thời gian của Đông Ly không còn nhiều lắm
Trong Chủ Thần công hội, số người nhiều hơn trước đó rất nhiều, xem ra Hà Thi Thi đã cố gắng rất nhiều, khiến Chủ Thần công hội không ngừng lớn mạnh hơn.
Trước công hội treo một tấm biển gỗ, trên đó viết “Chủ Thần công hội liên tục tuyển người, điều kiện như sau: nhân phẩm đoan chính, không hạn chế chức nghiệp, thiên phú ưu tú, thà thiếu không ẩu!”
Lượng công việc của Hà Thi Thi rất lớn, mỗi một người gia nhập Chủ Thần công hội, nàng sẽ tiến hành điều tra toàn diện cả online lẫn offline.
Có thể chịu sự kích thích từ việc của Giang Khải, hiện tại nàng điều tra rất cẩn thận, hơn nữa trên cơ bản đều để Tứ quý hoa đô tự đi điều tra.
“Giang Khải?” Lúc Giang Khải đi ra cửa thấy Giang Khải đang lắc lư ở cửa ra vào, “Tên chưởng quỹ vung tay nhà ngươi lại chạy đi đâu?”
Giang Khải lườm Hoa Hạ một cái, “Cái gì gọi là chưởng quỹ vung tay, ngươi biết ta đã tốn công sức thế nào vì công hội không?”
“Hừ hừ, tốn công sức? Không nhìn ra.” Hạ Hoa hừ lạnh một tiếng, “Ngươi nói xem, cách quan tâm của ngươi thế nào?”
“Ta, ta đi tìm một minh hữu cho Chủ Thần chúng ta!”
“Thôi đi, có ai không biết việc của ngươi và Huyền Vũ, ngoại trừ chín công hội chức nghiệp lớn đứng trung lập, có công hội nhà ai kết minh với chúng ta.”
“Đó là năng lực nghiệp vụ của các ngươi không được!” Giang Khải hừ lạnh một tiếng, “Đúng, ngươi đi tìm Hà Thi Thi đi, ta có việc muốn nói với nàng, chờ ta ở sân sau đi.”
Hạ Hoa nửa tin nửa ngờ đánh giá Giang Khải, “Ngươi còn đi lôi kéo minh hữu… Đã biết, ta đi gọi Thi Thi tỷ.”
Không lâu sau, Hà Thi Thi đi tới sân sau.
“Nghe Hoa Hạ nói ngươi lôi kéo được một minh hữu? Công hội nhỏ nào?”
Giang Khải cười hắc hắc, “Mười năm trước, ngươi và Chu Hải kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì hả?”
“Ai cần ngươi lo!” Hà Thi Thi lập tức nổi nóng.
“Quả nhiên là có chỗ đau…” Lòng tò mò của Giang Khải đã nhận được sự thỏa mãn đầy đủ, nhưng thấy Hà Thi Thi không vui nên Giang Khải thu lại nụ cười, “Ai, Chu đại ca giúp ta một ơn lớn, vẫn phải cảm ơn ngươi đã giới thiệu giúp ta.”
Hà Thi Thi trợn mắt lườm Giang Khải một cái, giọng điệu cũng dịu đi, “Ngươi, ngươi tìm ta là vì việc này? Trước đó ta vu oan cho ngươi, coi như ta nợ ngươi…”
Giang Khải mỉm cười, thật ra nàng quản lý Chủ Thần công hội giúp mình, mình đã sớm không thèm để ý đến chuyện lúc trước.
Thật ra Hà Thi Thi cũng không đáng ghét như vậy…
“Cái đó, khụ khụ, đồng minh mà ta kéo được là Thanh Vân công hội.”
“Cái gì?” Hà Thi Thi suýt thì kêu lên, “Thanh Vân công hội cổ võ? Không có khả năng! Bọn họ sẽ không kết minh với môn phái khác, dù mười công hội lớn đến cũng chỉ có thể bị sập cửa vào mặt!”
“Đúng vậy, dù sao ngươi có thể yên tâm, Thanh Vân công hội có quan hệ rất mật thiết với ta. Chờ công hội thăng cấp đến công hội cấp Ất, nhớ mở một phân bộ ở khu 1.” Giang Khải nói, “Đúng, tạm thời đừng công khai việc kết minh của chúng ta ra bên ngoài, bất kỳ người nào cũng không được nói.”
Hà Thi Thi nhìn Giang Khải một chút, “Ngươi không sợ ta nói với Huyền Vũ?”
Giang Khải mỉm cười, “Ta tin tưởng ngươi không phải người cùng đường với đám người Lưu Viễn Hương, nếu đúng thì coi như ta nhìn nhầm đi.”
“Lại nói, nếu ngươi dám nói ra, ta sẽ tiết lộ chuyện của ngươi và Chu đại ca ra ngoài!”
“Giang Khải, ngươi! Sao ngươi lại đáng giận như thế!”
“Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu.” Giang Khải nói xong, gật gù đắc ý rời đi.
Nhìn bóng lưng đắc ý của Giang Khải, Hà Thi Thi híp mắt lại, hung hãn nói, “Tên này, chẳng trách không tìm được người yêu!”
“Nhưng nếu có thể âm thầm kết minh với Thanh Vân công hội, vậy tuyệt đối là một chuyện rất tốt với sự phát hiện của Chủ Thần công hội chúng ta! Xem ra nhất định phải tăng tốc thăng cấp công hội!”
Ba người Nguyễn Ngữ, Âu Dương Dịch, Triệu Thiết Toàn đang nghỉ ngơi trong nhà cỏ ở sân sau.
Lúc Giang Khải tiến vào, ba người đang đánh bài.
“Các ngươi đều ở đây!” Giang Khải vừa vào nhà đã thấy ba người, “Lão Hồ đâu?”
Ba người thấy Giang Khải, Âu Dương Dịch là người đầu tiên vứt bài trong tay, “Khải đội, ngươi để chúng ta chờ ngươi, lại chờ suốt hai tháng!”
“Âu Dương, ngươi thua còn chưa trả tiền!” Triệu Thiết Toàn vội kêu lên.
Nguyễn Ngữ thở dài, “Ai, khó khăn lắm mới có bài tốt… Khải đội, ngươi đã về.”
“Lão Hồ… Đi, gặp bạn hắn rồi. Hôm qua đã đi, ở lại một đêm chắc cũng sắp quay về rồi.”
Giang Khải thấy Nguyễn Ngữ nháy mắt với mình, đã đoán được Hồ Ngôn chắc chắn đi gặp Đông Ly.
Nghĩ đến tình cảnh bi thảm mà mình gặp phải, lại nhìn Hồ Ngôn, Giang Khải bất đắc dĩ lắc đầu.
Đây chính là sự chênh lệch giữa người với người.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa có người huýt sáo, đắc ý đẩy cửa ra.
“Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.” Nguyễn Ngữ nhìn người đi vào cửa, “Khải đội, ầy, đã về rồi.”
“Khải đội!” Hồ Ngôn vừa thấy Giang Khải lập tức thu lại vẻ đắc ý trước đó.
Lần này đã đủ bốn người.
“Gần đây đã xảy ra chuyện gì?”