Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 708 - Chương 708: Càng Ngày Càng Kỳ Lạ

Chương 708: Càng ngày càng kỳ lạ Chương 708: Càng ngày càng kỳ lạ

Lúc này, thực lực của những người chơi sử dụng thuốc tiềm năng đã bắt đầu nhanh chóng suy yếu!

“Không tốt, thời gian thuốc có tác dụng đã gần hết!” Vệ Ưng lo lắng nói.

Nhưng lúc này thú triều liên tục không ngừng đột nhiên dừng tốc độ tiến công.

Sau khi Boss bản đồ hơi do dự một chút, lại quay người đi về phía Nhiên Thiêu bình nguyên.

Những dã thú khác cũng nhao nhao quay người trở về bản đồ của mình.

Thấy cảnh này, Vệ Ưng trợn to mắt, “Thắng? Đám người Hỏa thần thắng!”

Chỉ có Thủ vệ chi chủ chiến tử, thú triều mới có thể dừng lại!

“Chúng ta chống đỡ được!” Tô Lam Lam hưng phấn kêu lên, lần săn giết Thủ vệ chi chủ có thể nói là lần mạo hiểm nhất mà bọn họ từng thấy.

Nhưng sự hưng phấn của Vệ Ưng chỉ kéo dài mấy giây, hắn ta đứng ở chỗ cao nhìn chiến trường.

Từng đám người chơi liên tục ngã xuống, thân thể của bọn họ nhanh chóng hóa thành ánh sáng biến mất.

Toàn bộ chiến trường rách nát, lúc này đột nhiên tràn ngập vô số điểm sáng, không diễn tả được sự xinh đẹp và lộng lẫy!

Trước đó Tô Lam Lam còn hưng phấn, lúc này cũng không còn sót lại chút gì.

Hình ảnh xinh đẹp này là vô số người chơi Hoa Hạ dùng mạng sống viết ra, bọn họ không chỉ đến từ quân đội, còn có rất nhiều người đến từ công hội bình thường.

Sau khi Hoa Hạ gặp nguy hiểm, những người này không chút chùn bước uống thuốc tiềm năng, mặc kệ trả giá bảo vệ Hoa Hạ!

Tuy thú triều đã rút đi, đại chiến Thủ vệ chi chủ cũng nhận được thắng lợi nhưng người chơi Hoa Hạ cũng trả giá nặng nề.

Lộ Tuấn nhìn ánh sáng lộng lẫy đầy khắp núi đồi, khẽ khàng nói, “Trong xương tủy người Hoa chúng ta chảy dòng máu con cháu Viêm hoàng, tuy đám người Hỏa thần là công thần nhưng ai có thể nói những người bình thường này không phải anh hùng.”

Vệ Ưng nhẹ gật đầu, “Đều nói quân đội chúng ta bảo vệ Hoa Hạ, nhưng trên thực tế là người Hoa đang bảo vệ Hoa Hạ, luôn là vậy…”



Bốn người Giang Khải đang không ngừng đi sâu vào khu vực không biết.

Đông Ly đã khôi phục hình người, trên đường đi lại chàng chàng thiếp thiếp, dính lấy Hồ Ngôn…

Trải qua lần thoát khỏi Thái Bình sơn đạo này, tình cảm của Hồ Ngôn và Đông Ly lại tăng lên, trên đường đi hai người động một cái lại thề non hẹn biển.

Hai tên chó độc thân là Giang Khải và Nguyễn Ngữ chỉ có thể coi như không thấy cái gì, đi ở trước nhất.

“Khải đội, hai người bọn họ thật sự không coi chúng ta là người ngoài…” Nguyễn Ngữ lắc đầu nói, “Không suy nghĩ đến cảm nhận của hai người chúng ta sao!”

“Ta sắp bị hắn làm khó chịu chết!”

Giang Khải lườm Nguyễn Ngữ một cái, “Ngươi còn không biết xấu hổ nói vậy, lúc ngươi uống cao hứng còn quá đáng hơn Hồ Ngôn… Ai, vì sao một người bình thường như ta lại tổ đội với hai người các ngươi.”

“Khải đội, nếu trong lòng ngươi thấy không công bằng, ta có rượu… Lại nói, cho tới bây giờ ngươi chưa từng uống rượu của ta, có muốn thử chút không?”

Giang Khải nhìn lướt qua hồ lô rượu ở bên hông Nguyễn Ngữ, suy nghĩ một chút, lấy sự hiểu biết của hắn vẫn cảm thấy mình không nên tùy tiện thử thì tốt hơn…

Lúc này, Hồ Ngôn và Đông Ly đuổi theo.

“Khải đội, Đông Ly nói sau khi Thủ vệ chi chủ chiến bại, đến bây giờ nàng cũng không thấy kết giới khống chế!”

Giang Khải suy nghĩ, “Biết đâu trước khi Thủ vệ chi chủ mới xuất hiện, Đông Ly vẫn tự do! Đã vậy, chúng ta có thể đi được bao xa thì đi xa bấy nhiêu!”

Đông Ly nhìn con chuột nhỏ trên vai Giang Khải, vừa cười vừa nói, “Giang Khải, ngươi còn chưa giới thiệu tiểu gia hỏa này đâu, lần này không có nó e rằng ta đã chết trong kết giới.”

Giang Khải vuốt ve tiểu gia hỏa trên vai, “Lại nói, lần đầu ta gặp vật nhỏ này là ở khu thí luyện người mới… Tốc độ của tiểu gia hỏa này rất nhanh, cũng rất thông minh, mặc dù không có năng lực chiến đấu gì nhưng hình như nó không giống sủng vật, dã thú khác.”

“Chắc chắn không giống, có thể đánh lén Đông Ly cướp đoạt nguyên khí…” Hồ Ngôn nói.

Hình như tiểu gia hỏa không thích bị người khác bàn tán, leo đến sau lưng Giang Khải trốn đi.

Đông Ly suy nghĩ, nói, “Giang Khải, tuy ta không rõ lai lịch của nó nhưng ta gần như có thể chắc chắn nó thật sự khác chúng ta.”

“Lúc đầu ở Thái Bình sơn đạo, ta là Boss bản đồ ở đó có thể cảm ứng tất cả dã thú ở đó, nhưng ta chưa từng phát hiện sự tồn tại của nó, cũng chính vì vậy ta mới bị nó tìm được cơ hội đánh lén.”

“Tóm lại, vật nhỏ này không thuộc về Quỷ Tinh!”

Giang Khải nhíu mày, ngay cả Đông Ly cũng nói vậy, xem ra tiểu hỗn cầu này thật sự rất đặc thù.

Nhưng cho tới bây giờ tiểu gia hỏa này vẫn chưa nhắc đến lai lịch của mình, nó đã không nói thì Giang Khải cũng không thể tra được.

Nghĩ tới đây, Giang Khải lắc đầu, “Được rồi, mặc kệ nó có lai lịch gì, dù sao ta cũng có duyên với nó, cứ dẫn theo nó trước.”

“Đúng rồi, Đông Ly, dọc theo con đường này chúng ta cũng không gặp được dã thú gì, không phải vì ngươi chứ?” Giang Khải hỏi.
Bình Luận (0)
Comment