Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 72 - Chương 72: Dây An Toàn Sau Cùng

Chương 72: Dây an toàn sau cùng Chương 72: Dây an toàn sau cùng

Trong một doanh địa nào đó, một tiểu tỷ tỷ đã chữa trị vết thương giúp đồng đội, trước ngực đồng đội kia có ba vết thương sâu đủ thấy xương, cắt nghiêng qua trước ngực, kéo dài đến thắt lưng bên phải.

Lúc vị tiểu tỷ tỷ kia xử lý vết thương, đại nam nhân cao lớn thô kệch kia vì tránh kêu ra tiếng, trong miệng còn cắn một cây gỗ ngắn.

Trong đội ngũ vẫn còn có đồng đội đang chờ trị liệu.

Ở một bên khác của doanh địa, một tiểu đội trang bị đầy đủ khoảng mười mấy người đang bận rộn dựng doanh địa mới.

Một tiểu tử trẻ tuổi trong số đó cắm một tấm bảng hiệu ở trước doanh địa, trên bảng viết “Hiên Viên công hội – doanh địa tiểu đội Tu La”.

Lúc này Giang Khải mới phát hiện trước mỗi một doanh địa đều có tấm bảng này.

Trong như bảng số phòng, phần lớn đều là tên công hội phía trước, tên tiểu đội ở phía sau.

Giữa mỗi một doanh địa đều có khu vực đi lại, người của mấy doanh địa gặp mặt ở đó như đang tiến hành một loại giao dịch nào đó.

Ngoại trừ thành viên của mỗi tiểu đội, nơi này còn có một nhóm người mặc quần áo chức nghiệp Binh lính tuần tra ở giữa doanh địa.

Chắc bọn họ là người của quân đội phụ trách quản lý trị an nơi này, đồng thời cũng phải chú ý tình huống dã thú xung quanh.

Dù sao, nơi này không chủ là dây an toàn sau củng mà còn là tiền tuyến!

Ở đoạn dây an toàn này đều phân bố một số kiến trúc, số lượng rất nhiều, kích cỡ không chênh lệch với tạp hóa ở khu ổ chuột nhiều, dáng vẻ chỉ mấy mét vuông, cao hơn hai mét.

Kiến trúc vuông vức, khung cửa ở hướng bắc nhưng không có ván cửa, bên cửa có người trấn giữ, phía nam căn phòng còn có một cái cửa sổ vuông vức.

Xuyên qua cửa sổ mơ hồ có thể thấy trong bên trong đặt một loại xe nỏ cỡ lớn nào đó.

Ngoại trừ kiến trúc cỡ nhỏ kia, thỉnh thoảng có có một số căn phòng lớn hơn, trên phòng treo bảng hiệu viết “Giao dịch khai hoang – Trạm tiếp tế khẩn cấp”.

Hai bên trái phải trạm tiếp tế đều mở một cửa sổ, chia ra phụ trách “giao dịch” và “tiếp tế”, hai bên cửa sổ có người trông coi, bên trong còn có người chuyên phụ trách.

Giang Khải chú ý đến trong một số doanh địa, thành viên tiểu đội sẽ cầm một tấm bản đồ, mấy người vây quanh bản đồ bàn tán như đang thảo luận tuyến đường mạo hiểm.

Trên tay Giang Khải lại không có loại bản đồ này.

Nghĩ đến đây, Giang Khải đi đến một trạm giao dịch tiếp tế, trên trạm giao dịch tiếp tế này vết “Trạm tiếp tế số 27”.

Ở cửa số giao dịch chủ yếu tiến hành giao dịch vật phẩm bình thường lấy được trong lúc mạo hiểm, có người lấy được đồ vật khá thường gặp dứt khoát bán đi ở chỗ này, dù giá cả không cao nhưng cũng may giảm bớt rất nhiều rắc rối.

Trạm tiếp tế thì cung cấp một số món đồ nhất định phải dùng trong lúc chiến đấu.

Chắc bản đồ được bán ở trạm tiếp tế, Giang Khải đi vào cửa sổ tiếp tế.

Hai bên cửa sổ tiếp tế có hai tên đại hán đang đứng, bọn họ chỉ nhìn thoáng qua Giang Khải cũng không có hành động gì khác.

Một nữ tử hơn hai mươi tuổi ngồi trong cửa sổ, vẻ ngoài bình thường, lúc này đang cúi đầu sắp xếp rất nhiều thẻ bài trên bàn.

Nàng nhanh chóng chú ý đến trước cửa sổ có người, ngẩng đầu lên, “Chào ngươi, cần gì?”

“Bản đồ.”

“Được, 50 tinh tệ.”

Giang Khải đưa tay trái đến, đối phương dùng đồng hồ quét qua đồng hồ của Giang Khải, ting một tiếng hoàn thành giao dịch.

“Tin tức bản đồ đã truyền đến đồng hồ của ngươi, hiện tại bản đồ bao gồm bốn khu vực đã xác minh, Trục Lộc lĩnh, Quốc Vương cốc, Thái Bình sơn đạo, Hôi Tẫn bình nguyên, hiện tại chưa có tin tức bản đồ khu vực khác, thực lực không đủ đề nghị đừng tiến vào.”

Giang Khải gật đầu, “Cảm ơn, ta đã biết… Đúng, chỗ ngươi có túi thẻ không?”

“Có, ngươi muốn túi thẻ lớn đến mức nào?”

“Có thể giới thiệu không?”

Vốn nữ nhân hơi mất kiên nhẫn, nhưng nhìn thoáng Giang Khải thấy hắn vẫn còn trẻ lại kìm nén tính tình.

“Túi thẻ cỡ nhỏ có thể nén 500 tấm thẻ vật phẩm thành độ dày một tấm, giá cả 200 tinh tệ, cỡ trung có thể nén 1000 tấm, giá cả 2000 tinh tệ, cỡ lớn có thể nén 5000 tấm, giá cả hai vạn tinh tệ.”

“Tất cả túi thẻ đều có chức năng tự động sắp xếp, lúc rút ra tấm thẻ có thể phân biệt yêu cầu của ngươi.”

“Chàng trai, ta thấy đây là lần đầu tiên người đi ra ngoài khu vực an toàn đi, thật ra, nếu không phải tiểu đội đặc biệt có thực lực cao cấp, trên cơ bản không cần đến túi thẻ, một lần đi săn có thể săn giết mười mấy con dã thú đã là không tệ, mỗi người cầm mấy tấm thẻ vật phẩm cũng không chiếm bao nhiêu diện tích.” Nữ nhân tốt bụng nhắc nhở.

Giang Khải suy nghĩ, hắn vẫn cần chức năng tự động sắp xếp này, lúc trước trên tay cầm hơn một trăm tấm thẻ mãi không tìm được thẻ xác Vô ảnh lang cũng quá lúng túng.

Tốt nhất vẫn mua sẵn một cái túi thẻ.

Trên người còn 470 tinh tệ, Giang Khải cắn răng một cái, nói, “Mua cái cỡ nhỏ đi.”

Nữ nhân thấy Giang Khải không nghe lời khuyên cũng không nói gì, sau khi thu tiền đưa một cái túi tiền cho Giang Khải.
Bình Luận (0)
Comment