Chương 73: Đoán mệnh miễn phí
Chương 73: Đoán mệnh miễn phí
“Ngươi đặt túi thẻ ở vị trí thuận tay, nó có thể dung hợp với quần áo của ngươi, ngươi có thể gỡ xuống bất cứ lúc nào.”
Giang Khải gật đầu, đặt túi ở vị trí ống tay áo bên phải.
Chiếc túi này đột nhiên tản ra một tia sáng nhạt, lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được không ngừng chìm xuống, sau cùng dung hợp với ống tay áo.
Không lâu sau, trên ống tay áo bên phải của Dương Khiêm có thêm một vết may hình chữ nhật, chính giữa vết này còn cho thấy một cái chữ nhỏ “0”.
Ngoại trừ cái đó ra, Giang Khải còn mua một số trang bị dã ngoại như đá lửa, ấm nước, ba phần thịt khô tốn 50 tinh tệ.
Sau khi lấy được tấm thẻ mới, Giang Khải đặt tấm thẻ lên ống tay áo, tấm thẻ tự động biến mất, chữ số trên ống tay áo lại biến thành “5”.
Rời khỏi trạm tiếp tế, Giang Khải lấy ra mười tấm thẻ từ trong túi quần, đây đều là đồ cướp bóc từ chỗ Người nhập cư trái phép, cộng thêm Cửu kiếp truy mệnh đặt hết vào trong túi thẻ.
Chữ số trên thẻ cũng biến thành “16”.
Chuẩn bị xong, Giang Khải hít sâu một hơi đang chuẩn bị rời khỏi dây an toàn.
Đột nhiên có người gọi hắn từ phía sau.
“Tiểu ca, tiểu ca!”
Giang Khải ngạc nhiên quay đầu, phát hiện một nam tử cao gầy đang vẫy tay với mình.
“Tới đây một chút, tìm ngươi có việc!”
Giang Khải nhíu mày, dáng vẻ của đối phương xấu xí, thứ nổi bật nhất là trên môi hắn ta có hai chòm râu được sửa sang rất gọn gàng cứ như hai đầu bút lông nhọn.
Giang Khải nhìn xung quanh, nơi này ngoại trừ hắn hình như không có người khác.
“Tiểu ca, đến đây, chuyện rất quan trọng, ngươi không đến sẽ phải hối hận!” Người kia nhướn mày, có vẻ đặc biệt ân cần.
Giang Khải cau mày, cuối cùng vẫn đi tới.
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Trên mặt người kia vẫn nở nụ cười ân cần, “Đương nhiên có chuyện, chuyện rất quan trọng.”
Giang Khải không nhịn được nói, “Rốt cuộc có chuyện gì, ngươi không nói thì ta đi đấy.”
“Đừng, đừng, đừng!” Người kia vội vàng kéo Giang Khải lại, “Ta là một Thầy bói!”
Hắn ta dùng ánh mắt “ngươi hiểu mà” nhìn Giang Khải.
“Thầy bói?” Giang Khải cau mày, hắn như gặp được một tên lửa đảo coi bói giang hồ lôi kéo hắn ở ven đường.
“Ôi chao, ngươi đừng nhìn ta như vậy được không, Thầy phong thủy cũng là một trong mười chức nghiệp lớn của Hoa Hạ, Thầy bói là chức nghiệp cấp hai của Thầy phong thủy, cũng có thể thấy được đôi chút thực lực của ta.” Người kia vội vàng giải thích.
Đoán mệnh?
“Không tính.” Giang Khải tức giận nói, quay người muốn rời đi.
“Ôi chao!” Người kia kéo Giang Khải lại, vẻ mặt cầu xin, “Cho một cơ hội đi mà!”
“Không có tiền!” Giang Khải vẫn muốn đi.
“Tại sao tiểu tử nhà ngươi lại như vậy!” Vẻ mặt người kia đầy uất ức, “Ta cũng không ăn thịt người, ta chỉ giúp ngươi tính xem đi hướng nào sẽ tăng thêm vận khí thôi!”
Giang Khải uể oải nhìn người kia, tên này thật sự là một nhân viên chào hàng ưu tú, nắm giữ kỹ năng “quấn lấy đến cùng” này khá thành thạo.
“Đã nói ta không có tiền!” Giang Khải thở dài một hơi, “Ta thật sự không có tiền!”
Người kia đánh giá Giang Khải từ trên xuống dưới, cau mày như đang đấu tranh tư tưởng gì đó.
Một lát sau, hắn ta nói, “Vậy đi, lần này ta tính cho ngươi một quẻ miễn phí!”
“Miễn phí? Ngươi, ngươi tính toán cái gì?”
“Tính toán gì?” Râu cá trê hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt hèn mọn lập tức trở nên kiên định không thay đổi, “Đương nhiên phải chứng minh ta là một tên Thầy bói ưu tú!”
“Đương nhiên, cũng là vì tích lũy kinh nghiệm chức nghiệp, hiện tại có một quan điểm không đủ kinh nghiệm chức nghiệp, sau này muốn tiến giai Siêu phàm chức nghiệp sẽ rất dễ thất bại… Nhưng đây không phải trọng điểm, cái trước mới đúng, ta muốn chứng minh cho bản thân!”
Giang Khải lạnh lùng nhìn người kia, lý tưởng cao thượng như thế dường như không phù hợp với khuôn mặt cáo già của hắn ta…
“Bằng hữu, người thành công không chỉ dựa vào vận khí mà cần thiên thời địa lợi nhân hòa, ba thiếu một cũng không được.” Lúc người kia nói về chuyên ngành lập tức nghiêm chỉnh hơn nhiều.
“Dù sao không thu tiền của ngươi, tính chút cũng không sao.”
Nghe tên này nói như vậy, Giang Khải không khỏi đề phòng nhiều hơn.
Tên này không phải do Hoàng Đạt phái tới để biết mình đi đâu, đến lúc đó đánh giết mình ở dã ngoại…
Nhưng người này có vẻ đần độn, Hoàng Đạt lại phát loại người này đến sao?
Mặc kệ nói thế nào Giang Khải quyết định tính thì tính đi, xem hắn ta nói thế nào, về phần sau cùng có nghe theo hắn ta hay không chờ đến lúc đó lại quyết định.
“Tự giới thiệu trước đã, đây là danh thiếp của ta.” Ngươi kia đưa một tấm thẻ qua.
Giang Khải nhìn thoáng qua.
【 Hồ bán tiên, chức nghiệp Thầy tướng số, hội viên cấp hai trong Phong Thủy công hội, thiên phú Tam vị nhất thể (cấp hai), năng lực cảm nhận liên quan đến thiên thời, địa lợi, nhân hòa tăng 50%. 】
【 Thường đóng quân ở dây an toàn khu 18. 】
Con hàng này trực tiếp đặt thiên phú của mình ở trên danh thiếp hả? Quả nhiên kỳ lạ!
Nhưng ngoại trừ một công hội chức nghiệp, hình như hắn ta không gia nhập công hội khác.