Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 725 - Chương 725: Tổ Sư Không Tỉnh Táo Nhất

Chương 725: Tổ sư không tỉnh táo nhất Chương 725: Tổ sư không tỉnh táo nhất

“Tránh?” Một tên nam tử trong số đó tuổi tác khá lớn, khinh miệt hừ lạnh một tiếng, “Ngươi tưởng đây là đâu? Loại môn phái rác rưởi như Thanh Vân công hội các ngươi cũng dám ăn nói ngông cuồng ở trước mặt gia gia ngươi?”

Ánh mắt Giang Khải nhìn về phía ngực của người nói chuyện, tên này cũng không đeo huy chương Chiến Thần, đoán chừng còn chưa đến Siêu phàm ngũ giai.

Nếu không phải ỷ vào thế lực Đông Phương gia, loại mặt hàng này căn bản không đáng nhắc đến ở trước mặt Giang Khải!

Hai người này vẫn ngăn cản Giang Khải, bây giờ thời gian không còn lại là mấy, trong lòng Giang Khải bùng lên lửa giận, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

“Không tránh đúng không.”

“Không tránh thì thế nào?”

Giang Khải cười lạnh một tiếng, hai tay giơ lên cùng lúc, chỉ nghe hai tiếng ba ba, hai người trực tiếp bị Giang Khải nhanh tay nhanh mắt mỗi người bị tát bay ra ngoài!

Hai người bị Giang Khải tát cho hai cái ngã trên mặt đất, không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Khải.

“Hàn Nghĩa, ngươi, ngươi cũng dám ra oai trước cửa Đông Phương!”

Giang Khải liếc nhìn hai người một cái, hừ lạnh một tiếng, cố ý nói to, “Xem ra Đông Phương gia cũng không có gì đặc biệt, chó giữ nhà cũng không biết nuôi hai con nghe lời một chút…”

“Hàn Nghĩa, ngươi!”

Giang Khải không để ý hai người gầm thét, cất bước đi vào cửa lớn Đông Phương công hội.

Bố cục trụ sở Đông Phương công hội không khác Thanh Vân môn là mấy.

Trong trụ sở là đình viện đan xen vào nhau, đường mòn dọc ngang, dòng suối róc rách, tảng đá tinh xảo, trên đường đi chim hót hoa nở, hoàn cảnh xinh đẹp.

Trên đường cũng không có quá nhiều người đi đường, chỉ có thể thấy một vài bóng dáng di chuyển trên đường nhỏ trong biển hoa.

So với nói nơi này là một công hội, không bằng nói càng giống một vườn hoa một gia tộc.

Đi vào sân sau, phía trước là một khu tập võ rộng lớn khá tương tự với Thanh Vân công hội, cuối cùng đã chứng minh Đông Phương công hội cũng có liên quan với cổ võ.

Điều khiến Giang Khải thấy bất ngờ là, trước đó hắn chỉ thấy bốn năm bóng người, nhưng lúc này trên võ trường lại tụ tập ba mươi, bốn mươi người.

Những người này đều mặc trường bào màu trắng dệt sợi bạc tương tự nhau, phần lớn đều thêu mãng xà màu bạc, chỉ có mấy người thêu hoa văn hình rồng.

Một người trong số đó, trước ngực thêu hoa văn đầu rồng to lớn sống động như thật, trước ngực còn có huy chương Chiến Thần Hoa Hạ, lúc này hắn ta chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng người trên võ trường nhìn Giang Khải từ xa.

Những người khác vây quanh bên cạnh hắn ta, cũng đang chờ đợi Giang Khải.

Giang Khải hơi híp mắt lại, đi tới.

Chờ Giang Khải đi vào võ trường, đang muốn mở miệng đã nghe nam tử thêu đầu rồng kia nói.

“Ngươi chính là Hàn Nghĩa?” Người kia hơi hất cằm lên, giọng điệu lười biếng hỏi.

“Là ta.” Giang Khải đáp, “Các hạ là Đông Phương Thương Hải tiền bối?”

Giang Khải vừa nói xong, một nam nhân trung niên bên cạnh nam tử kia nổi giận quát, “Lớn mật, loại tiểu bối như ngươi cũng dám gọi thẳng tục danh của gia chủ?!”

Đúng vào lúc này, một tên tử đệ Đông Phương chạy đến từ sau lưng Giang Khải, ôm quyền nói với nam tử kia, “Gia chủ, chưởng môn Thanh Vân công hội dẫn người đến.”

Giang Khải hơi ngạc nhiên, lão Chu dẫn người đến?

Hắn không để người Thanh Vân môn đến đây, xem ra bọn họ lo lắng mình chịu thiệt thòi.

Nam tử kia được người Đông Phương gia gọi là gia chủ, xem ra hắn ta là Đông Phương Thương Hải.

“Ồ?” Đông Phương Thương Hải hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Giang Khải, “Mặt mũi của ngươi không nhỏ… Cũng tốt, ta cũng muốn xem thử Thanh Vân môn các ngươi lợi hại đến mức nào, để bọn họ vào!”

“Vâng!”

Không lâu sau, Chu Sở dẫn theo Vạn trưởng lão, Tôn trưởng lão, đám người Tôn Nguyên vội vàng chạy đến.

Chu Sở thấy Giang Khải đứng ở đây, vội vàng đi đến bên cạnh Giang Khải, ôm quyền cười nói với Đông Phương Thương Hải, “Đông Phương gia chủ, đã lâu không gặp.”

Đông Phương Thương Hải cười lạnh một tiếng, “Chu Sở, mặc dù Thanh Vân môn các ngươi chỉ là môn phái hạng ba, căn bản không cùng đẳng cấp với Đông Phương gia ta.”

“Nhưng ta cũng không khỏi tò mò, rốt cuộc nhóc con miệng còn hôi sửa này là ai, lại có thể để trưởng lão một môn như các ngươi lần lượt đến mấy lần xin gặp? Hôm nay còn để ngươi dẫn người đến đây tăng lòng dũng cảm cho hắn?”

Chu Sở híp mắt lại, “Đông Phương Thương Hải, phiền ngươi nói chuyện khách sáo chút, nếu ngươi còn dám nói năng lỗ mãng với tổ… Với Hàn Nghĩa, đừng trách ta không khách sáo!”

Một lão giả bên cạnh Đông Phương Thương Hải cười lạnh một tiếng, “Ồ, sao nào, Chu Sở, mấy năm không gặp, đẳng cấp của ngươi không tăng lên nhưng tính khí lại tăng nhỉ.”

“Lưu Hàn ta cũng nói thẳng, ở Đông Phương gia ta, chúng ta muốn làm gì còn cần xin chỉ thị của ngươi? Nếu không không phục, đám người Thanh Vân môn các ngươi có một người tính một người, ta để các ngươi nằm ngang đi ra!”

Chu Sở đang muốn nói gì đó, Giang Khải vội vàng ngăn cản hắn ta.

“Chưởng môn, để ta đối phó, ngươi đừng xúc động…” Giang Khải nói nhỏ, “Dù sao hiện tại cũng đang ở địa bàn của bọn họ!”
Bình Luận (0)
Comment