Chương 726: Đánh với Đông Phương Minh
Chương 726: Đánh với Đông Phương Minh
Trấn an được Chu Sở, Giang Khải tiến lên một bước, ôm quyền với đám người Đông Phương gia, “Các vị, lần này ta cầu kiến tiến bối, Tôn trưởng lão cũng đã nói rõ mục đích của ta, ta muốn đổi một món hộ giáp trên tay các ngươi, chúng ta chỉ đến nói chuyện làm ăn, không cần phải phức tạp.”
Đông Phương Thương Hải đánh giá Giang Khải một chút, mỉm cười, “Tôn Bất Tranh đã nói với ta nhiều lần, nhưng ta cũng trả lời hắn nhiều lần là không bán trang bị, hắn lại mặt dày mày dạn cầu xin ta, nên lần này ta đồng ý gặp ngươi, cũng là muốn chính miệng nói cho ngươi biết ta sẽ không bán trang bị cho ngươi!”
Lưu Hàn đứng bên cạnh xùy cười một tiếng, “Dù có bán, Thanh Vân môn các ngươi mua nổi sao?”
“Còn không phải, hiện tại Thanh Vân môn còn lại gì chứ? Ngoại trừ một bản Cửu tiêu tru tiên kiếm, các ngươi còn lấy ra được món đồ gì nữa?”
“Đông Phương gia chúng ta tùy tiện lấy ra rác rưởi ở trong nhà kho, đặt ở chỗ các ngươi cũng phải cúng bái như bảo bối, đừng đứng đây làm mất mặt xấu hổ, cút nhanh lên!”
Đám người trẻ tuổi Tôn Nguyên tuổi trẻ nóng tính, thấy đối phương mở miệng sỉ nhục cũng nghẹn đến đỏ cả mặt.
Nhưng Thanh Vân môn có môn quy nghiêm ngặt, dù bọn họ vô cùng tức giận cũng không phát tác.
Ngược lại lúc này tâm trạng của vị tổ sư Giang Khải lại không tốt lắm.
“Có bán đồ hay không là sự tự do của các ngươi, nhưng ta không ngờ Đông Phương gia các ngươi tự xưng truyền thừa ngàn năm, kết quả ngàn năm qua chỉ truyền thừa được đức hạnh này?” Giang Khải lạnh lùng nói, “Ở cửa có hai con chó giữ nhà mắt chó coi thường người khác vừa bị ta dạy dỗ xong, kết quả lại là ta sơ suất.”
“Thì ra từ trên xuống dưới Đông Phương gia các ngươi căn bản đều giống nhau!”
“Không bán đúng không, được, chưởng môn, trưởng lão, chúng ta đi.”
Giang Khải đang chuẩn bị dẫn người rời đi, sau lưng đột nhiên có người giận quát một tiếng, “Dừng lại!”
“Hàn Nghĩa, có gan thì ngươi lặp lại lời vừa rồi đi!”
Chu Sở vội vàng kéo Giang Khải lại, nói nhỏ, “Tổ sư, bình tĩnh! Vừa rồi ngươi còn muốn ta bình tĩnh đấy, sao ngươi…”
“Bình tĩnh cái rắm, đám người này đã muốn cưỡi lên đầu Thanh Vân chúng ta!” Giang Khải tức giận nói.
Sau đó, Giang Khải xoay người, mỉm cười nhìn Đông Phương Thương Hải.
“Sao nào? Bị chửi một lần chưa cảm thấy đã ghiền, còn muốn nghe lần nữa?”
“Ta nói Đông Phương gia các ngươi đều là một đám rác rưởi mắt chó coi thường người khác!” Giang Khải lạnh lùng, ngang ngược nói.
Đám người Đông Phương gia vô cùng căm phẫn nhìn chằm chằm đám ngươi Giang Khải.
“Hàn Nghĩa, ngươi là cái thá gì dám ra oai ở Đông Phương gia chúng ta!”
“Hôm nay ngươi không nói cho rõ ràng, đừng mong rời khỏi nơi này!”
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, lấy ra mấy tấm thẻ bài từ trong túi thẻ.
“Các ngươi nói ta không bỏ ra nổi món đồ khiến các ngươi để ý…” Giang Khải nói xong đã thực thể hóa thẻ bài trong tay.
Chỉ thấy trong tay Giang Khải có thêm mấy khối khoáng thạch.
Vừa thấy khoáng thạch trong tay Giang Khải, Đông Phương Thương Hải, mấy vị trưởng lão lập tức thay đổi sắc mặt.
“Thiên tinh thạch? Là, là Thiên tinh thạch!”
Giang Khải lấy ra Thiên tinh thạch thì thôi đi, quá đáng hơn là trong tay hắn cầm năm viên Thiên tinh thạch!
Dưới vỏ ngoài xù xì của mỗi một viên khoáng thạch đều tản ra ánh sáng màu bạc, khiến người của Đông Phương gia cũng không dám chớp mắt lấy một cái!
Chức năng mang đồ vật ra hiện thực này cũng có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với thế gia cổ võ!
Giang Khải thấy trong mắt đám người Đông Phương gia xuất hiện vẻ tham lam cười lạnh một tiếng, lại cất Thiên tinh thạch đi.
“Hàn Nghĩa, tại sao ngươi có thể có nhiều Thiên tinh thạch như vậy!” Một tên trưởng lão Đông Phương gia vội kêu lên.
Giang Khải mỉm cười, “Ngươi quản được sao?”
“Lúc đầu ta thành tâm đến đổi trang bị với các ngươi, đương nhiên thật ra dù các ngươi không muốn đối thì ta cũng không có lời nào để nói, nhưng hết lần này đến lần khác lại sỉ nhục Thanh Vân môn ta đủ kiểu, chẳng lẽ đây chính là tầm mắt của Đông Phương gia các ngươi?”
“Loại thế gia bụng dạ hẹp hòi như các ngươi, dù hiện tại tiểu nhân đắc chí, cuối cùng cũng không đi xa được!”
Trước đó, người Đông Phương gia không coi Giang Khải ra gì, nhưng sau khi thấy Thiên tinh thạch trong tay Giang Khải lại đối mặt với sự chỉ trích của Giang Khải, cả đám người đều nghẹn họng!
Cơn giận của Giang Khải còn chưa tan, nghiêm nghị nói với người Đông Phương gia, “Nhớ cho kỹ, sớm muộn cũng có một ngày Thanh Vân khiến các ngươi lau mắt mà nhìn!”
“Chưởng môn, trưởng lão, chúng ta đi!” Nói xong, Giang Khải trực tiếp dẫn đội chuẩn bị rời khỏi Đông Phương gia.
“Chậm đã!” Đông Phương Thương Hải lại gọi đám người Giang Khải.
Giang Khải xoay người nhìn về phía Đông Phương Thương Hải.
Đông Phương Thương Hải cảm thấy lúc này mình mở miệng đã đánh mất giá trị của bản thân, liền nháy mắt với trưởng lão ở bên cạnh, vị trưởng lão kia lập tức hiểu ý, tiến lên một bước nói, “Khụ khụ, Hàn Nghĩa, trên tay ngươi có Thiên tinh thạch sao không nói sớm, suýt nữa gây ra hiểu lầm.”