Chương 727: Đánh với Đông Phương Minh (2)
Chương 727: Đánh với Đông Phương Minh (2)
Giang Khải ngạc nhiên nhìn về phía người nói chuyện, Đông Phương gia trở mặt thật nhanh!
“Không phải ngươi muốn Sinh chi giáp sao, ta sẽ cho người đi lấy.”
Giang Khải hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói, “Thật xin lỗi, ta từ bỏ! Chúng ta đi!”
Mấy người Đông Phương gia xung quanh lập tức ngăn cản đám người Tôn Nguyên.
Thấy dáng vẻ này, Giang Khải nhíu mày nghiêm nghị nói, “Các ngươi có ý gì?”
Đông Phương trưởng lão mỉm cười, “Đừng hiểu lầm, là thế này, trên đại hội xem mắt cuối cùng Hàn Nghĩa đã nhận được sự ưu ái của Tư Diêu, Minh nhi, Hào nhi cũng tham gia luận võ thấy không phục với chuyện này.”
Trong đám người, hai người trẻ tuổi lập tức đi ra từ trong đội ngũ.
“Không sai, Hàn Nghĩa, Đông Phương Minh ta là người thứ nhất không phục, chỉ là ngươi không gặp được ta, nếu không ngươi sẽ không có chút cơ hội nhỏ nhoi nào!”
Một tên nam tử trẻ tuổi khác giận nói, “Cả ngày đeo mặt nạ, giả vờ thần bí gì chứ? Hàn Nghĩa, ngươi có dám nhận sự khiên chiến của ta và Minh ca không?”
Giang Khải khinh thường lắc đầu, “Nhàm chán!”
“Hừ, hôm nay hoặc là ngươi đánh bại chúng ta, hoặc là đừng hòng rời khỏi cửa Đông Phương gia!”
Chu Sở giận nói, “Đông Phương Thương Hải, giữa ban ngày ban mặt ngươi muốn cướp Thiên tinh thạch sao?!”
“Ta cho ngươi biết, ngươi dám động vào một sợi tóc gáy của Hàn Nghĩa, dù Chu Sở ta phải liều hết cơ nghiệp trăm năm của Thanh Vân môn, cũng không đội trời chung với Đông Phương gia ngươi!”
“Không sai!” Tôn trưởng lão lập tức quát lớn, “Hôm nay, để các ngươi cướp đoạt Hàn Nghĩa ở ngay trước mặt chúng ta, mặt mũi của Thanh Vân môn ta đặt ở đâu? Hôm nay dù phải liều mạng, các ngươi đừng hòng động đến Hàn Nghĩa!”
Đối mặt với sự trách cứ của hai vị cao tầng Thanh Vân môn, Đông Phương Thương Hải mỉm cười, “Hai vị hiểu lầm, đây chỉ là việc giữa những người trẻ tuổi bọn họ sao, cần gì tăng lên đến mức môn phái?”
“Vì cái gọi là hỏi thế gian tình là gì, lại khiến người ta hứa hẹn sống chết, Minh nhi và Hào nhi có tình cảm thắm thiết với Tư Diêu, trưởng bối chúng ta cũng không tiện xen vào chuyện này.”
“Cái đó, Minh nhi, Hào nhi, các ngươi luận võ với Hàn Nghĩa, nếu là cạnh tranh công bằng thì cũng thôi, nhưng tuyệt đối không thể nhiều người bắt nạt ít người, tránh để người ta nói Đông Phương gia ta bắt nạt người khác!”
“Vâng, gia chủ!”
Nhìn ba người này kẻ hát người khen hay, Giang Khải híp mắt lại.
Đông Phương Thương Hải quả nhiên xảo quyệt, không phải chỉ muốn giữ mình lại sao, nói vậy lại biến thành ba người vì tranh giành tình cảm của Thường Tư Diêu, hoàn toàn phủ nhận quan hệ với bọn họ…
Thượng bất chính hạ tắc loạn, Đông Phương gia này thật sự là nát từ trên xuống dưới!
“Hàn Nghĩa, ngươi không cần lo lắng, ngươi tùy tiện chọn một trong hai người này luận võ là được.” Đông Phương Thương Hải vô cùng “rộng lượng” nói.
“Đúng rồi, ngươi không phải không dám ứng chiến chứ… Ta nghĩ Thường Tư Diêu cô nương cũng không thích một tên hèn nhát đi.”
Ai biết Giang Khải lại nhếch khóe môi, dứt khoát xoay người nói với Đông Phương Thương Hải, “Ai nói ta không dám lên?”
“Chỉ có điều ta không thích luận võ không có động lực.”
“Không có động lực?” Đông Phương Thương Hải nghi ngờ nói.
Giang Khải gật đầu, “Đúng vậy! Ngươi nghĩ xem, hai tên tiểu bối vô danh này thắng ta, lại đánh ra danh tiếng, nếu tin tức truyền đến trong tai Tư Diêu sư muội, chắc chắn sẽ nhìn Tiểu Minh, Tiểu Hào với con mắt khác.”
Sắc mặt Đông Phương Minh và Đông Phương Hào khó coi, Giang Khải mở miệng là nói “tiểu bối vô danh”, mở miệng là gọi “Tiểu Minh, Tiểu Hào”, nói cứ như hai người bọn họ đứng trước mặt hắn chỉ là người qua đường giáp vậy…
Nhưng bây giờ gia chủ đang nói chuyện với hắn, bọn họ cũng không có cơ hội xen vào, chỉ có thể kìm nén.
Giang Khải tiếp tục nói, “Cho nên, luận võ thắng để các ngươi có lợi ích lớn như vậy, nhưng ta thì sao chứ? Nếu thắng lại không có chút chỗ tốt nào, ngươi nói ta đâu còn động lực?”
“Ha ha ha ha!” Đông Phương Thương Hải cười to, “Thú vị! Tính cách của tiểu tử ngươi lại hợp khẩu vị của ta!”
“Đã vậy, vậy không bằng chúng ta thêm chút phần thưởng?”
Thật ra trong lòng hai người đều suy nghĩ một việc, lúc này nói nhiều như vậy cũng hoàn toàn ăn nhịp với nhau!
Giang Khải cười nói, “Thế này đi, các ngươi lấy món Tái sinh chiến giáp kia làm phần thưởng, ta cũng không chiếm lợi của các ngươi, dựa theo phẩm cấp của Tái sinh chiến giáp lại xét thêm một phần thưởng là được.”
Đông Phương Thương Hải nhìn về phía một lão giả trong đám người sau lưng, “Hiên trưởng lão, vậy nói cho Hàn Nghĩa biết phẩm chất và thuộc tính của Tái sinh chiến giáp trước đi.”
Lão giả kia đi ra, cao giọng nói, “Tái sinh chiến giáp thuộc về ngoại giáp, hộ giáp cấp thần khí Siêu phàm ngũ giai, lực phòng ngự 340 điểm, lực lượng 900, nhanh nhẹn 500, thể trạng 1300. Hiệu ứng đặc biệt 1, tự mình chữa trị, sau khi hộ giáp bị hư hỏng, chiến giáp sẽ tiến vào trạng thái tự chữa trị, có thể tự chữa trị phần hộ giáp bị hao tổn.”
“Hiệu ứng đặc biệt 2, có thể chống đỡ sự ăn mòn của hiệu ứng đặc biệt Ăn mòn sinh mệnh.”