Chương 733: Đảo ăn mòn (2)
Chương 733: Đảo ăn mòn (2)
“Đến khu vực bên ngoài 110 cây số, khá nguy hiểm.”
“Xa như vậy?” Tôn Nguyên nhíu mày, “Vượt qua 100 cây số, ngoại trừ dã thú thực lực mạnh, xác suất gặp được Quỷ dị chức nghiệp giả sẽ tăng lên, ngoài ra còn có thể gặp được Cuồng nhiệt giả. Chẳng trách chưởng môn để chúng ta đi cùng.”
“Cuồng nhiệt giả?” Giang Khải không hiểu nhìn về phía Tôn Nguyên.
Tôn Nguyên gật đầu, “Có lẽ ngươi không biết đi, Cuồng nhiệt giả là một nhóm người sùng bái Thú Thần ở trong hiện thực.”
“Sùng bái Thú Thần?” Giang Khải càng khiếp sợ hơn, “Đây là giá trị quan vặn vẹo đến trình độ nào hả?”
Lưu Tuyết Phi lạnh nhạt nói, “Rất bình thường, Thú Thần xuất hiện nhiều năm như vậy, chẳng những không bị tiêu diệt còn càng ngày càng cường đại, có vài người cho rằng đây là sự trừng phạt của tự nhiên với nhân loại, Thú Thần chính là thần minh chấp hành trừng phạt. Nếu là thần sẽ có tín đồ.”
Vương Trung cũng nói, “Trước kia còn là thời thái bình, không phải cũng có tà giáo sùng bái tà thần sao…”
Giang Khải hỏi, “Cuồng nhiệt giả đều là Quỷ dị chức nghiệp giả sao?”
“Không phải, có Siêu phàm cũng có Quỷ dị chức nghiệp giả. Tóm lại, vượt qua 100 cây số nhất định phải đề phòng tất cả người ngoài!” Vương Trung trịnh trọng nhắc nhở Giang Khải.
Giang Khải không khỏi than thở trong lòng, trước kia mình thật sự là ếch ngồi đáy giếng, hắn không biết nhiều việc lắm.
Nghĩ tới đây, Giang Khải cũng có hứng thứ, hỏi, “Trong thế lực cổ võ không phải cũng có tà môn ma đạo đi.”
Tôn Nguyên lập tức nói rất đương nhiên, “Đương nhiên có, có chính thì có tà. Trước kia bọn họ gần như tuyệt tích giống chúng ta, nhưng Quỷ Tinh quật khởi cho chúng ta cơ hội, đồng thời cũng cho bọn họ cơ hội tro tàn lại cháy.”
“Hít…” Giang Khải hít sâu một hơi, hắn chỉ thuận miệng nhắc đến, không ngờ thật sự để hắn nói trúng.
Còn nhớ lão Vệ đã từng lẩm bẩm, Quỷ Tinh trong mạt thế sao có thể chỉ đơn giản có mấy thế lực như công hội, quân đội này.
Trong quá trình khám phá Quỷ Tinh, Giang Khải cũng chỉ nghe nói đến một vị nguyên soái là Đổng soái, hắn ta vẫn là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Hoa Hạ cũng không có khả năng chỉ có một vị nguyên soái, chắc chắn các vị nguyên soái khác còn có chuyện quan trọng cần xử lý.
Quỷ Tinh cũng tốt, Địa cầu cũng được, tuyệt đối không chỉ đơn giản là nhân loại thăm dò Quỷ Tinh.
Các nơi đều là sóng ngầm phun trào, quá trình các phe lực lượng sáng tối đánh cược!
Nói vậy, Giang Khải đột nhiên hỏi vì sao Trụ Tử và Noãn Noãn đi chấp hành nhiệm vụ đặc biệt, lại đi hơn nửa năm không trở về!
Còn có quá nhiều chuyện mà mình không hiểu rõ…
Đám người Tôn Nguyên chia sẻ bản đồ, vì thời gian gấp gáp nên bọn họ cố gắng lựa chọn tuyến đường khá an toàn.
Tiểu đội đều là cường giả cấp Chiến Thần, hơn nữa thực lực không tầm thường, trừ khi gặp được Boss cấp lĩnh chủ trở lên, nếu không gặp được dã thú cũng có thể nhanh chóng giải quyết chiến đấu, trải qua năm ngày lặn lội đường xa, tiểu đội đã đến địa điểm chỉ định gần đó.
Giang Khải cẩn thận xem xét tình huống xung quanh.
Ở phía trước bọn họ có một hồ nước khổng lồ, liếc qua không thấy bờ, hồ nước tĩnh mịch, gió nhẹ thổi qua khiến mặt hồ hơi gợn sóng, toàn bộ mặt hồ trông rất bình tĩnh.
Trên mặt hồ ở chỗ sâu nổi lên một đám sương mù màu trắng.
Nhắc đến cũng kỳ quái, dù trước đó bọn họ rất cảnh giác nhưng thường đến cuối cùng sẽ gặp được một số dã thú, chỉ là bọn họ sẽ tránh dã thú cao cấp mà thôi.
Nhưng từ sau khi bọn họ đến gần hồ nước này, đi qua mấy dặm cũng không thấy bất kỳ một dã thú nào.
“Kỳ quái, theo lý thuyết xung quanh nguồn nước cỡ lớn này thường xuyên có một số dã thú cấp độ Boss cư trú.” Tôn Nguyên cũng cảnh giác nhìn quanh, “Nhưng nơi này lại yên tĩnh đến lạ thường!”
“Hàn Nghĩa, chúng ta phải đi đến chỗ nào?” Lưu Tuyết Phi hạ giọng nói, “Đừng thấy nơi này yên tĩnh như vậy, ta luôn có dự cảm không may.”
Giang Khải từ tốn nói, “Chỗ sâu nhất trên mặt hồ có một hòn đảo.”
Trong mắt Diệp Khinh Vũ thoáng qua chút tuyệt vọng, “Không phải chứ, ta vẫn cảm thấy mặt hồ này có gì đó quái lạ, kết quả hết lần này đến lần khác còn phải đi sâu vào mặt hồ này.”
“Đừng oán trách.” Vương Trung nói, “Nếu không có nguy hiểm thì chưởng môn cũng không để chúng ta đến giúp Hàn Nghĩa.”
Năm người cùng nhau đi đến ven hồ.
Giang Khải nói, “Ta cũng cảm thấy hồ nước này hơi quái dị, xung quanh không có một con dã thú nào, quá khác thường!”
“Không phải bất đắc dĩ, đừng xuống nước! Chúng ta làm một chiếc thuyền gỗ đi qua.”
Năm người lập tức phân công hợp tác, đốn cây, cắt ván gỗ, dựng lên thuyền gỗ.
Sau khi hoàn thành, năm người lên thuyền, Tôn Nguyên và Lưu Tuyết Phi chèo thuyền, Giang Khải đứng ở mũi thuyền đề phòng, dẫn đường, Vương Trung đứng ở đuôi thuyền, Diệp Khinh Vũ ngồi giữa.
Mái chèo thuyền chậm rãi kích thích mặt hồ, thuyền nhỏ chậm rãi chạy đến sâu trong sương mù trên mặt hồ yên tĩnh.
…
Sau khi tiểu đội Giang Khải rời đi, trong rừng cây cách đó không xa xuất hiện mười bóng người.
“Bọn họ đã đi.” Một nam tử che mặt trầm giọng nói.