Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 757 - Chương 757: Đám Lão Già Này

Chương 757: Đám lão già này Chương 757: Đám lão già này

“Giang Khải, ba di tích thần minh lớn đều được phát hiện ở khu vực không biết, một người vừa tiến vào khu vực không biết như ngươi dựa vào cái gì có thể phát hiện những di tích đó? Có phải sau lưng ngươi có liên minh Quỷ dị hoặc là Cuồng nhiệt giả cho ngươi tin tức, để ngươi tạo ra hình tượng tốt đẹp trong suy nghĩ của người trong nước không?”

“Còn có, ngươi có được rất nhiều Huyết tinh thạch và Thiên tinh thạch, ngươi có liên quan gì với tai nạn mỏ lần này!”

Vấn đề hiện tại còn chưa được giải quyết, bọn họ lại ném ra hết vấn đề này đến vấn đề khác, ép đến Giang Khải không chống đỡ được!

“Ngươi không gia nhập quân đội, không phải vì không muốn đi giết Thú Thần chứ? Còn nói ngươi không phải Cuồng nhiệt giả!”

“Giang Khải, đại ca ngươi vừa tiến vào Quỷ Tinh đã mất tích, có phải hắn đã tham gia một loại hoạt động nào đó không thể cho người khác biết không!”

“Cha mẹ ngươi đều đã chết, rốt cuộc là ai đang dạy ngươi! Đại ca ngươi, muội muội ngươi có phải cùng một bọn với các ngươi không!”

Đối mặt với sự chỉ trích xung quanh, Giang Khải đau đầu đến muốn nứt ra.

Vấn đề của những người này cũng không phải là không có lửa thì sao có khói, có cái vô tình đâm nhói vào trong lòng của hắn, có một vài suy đoán thậm chí khiến bản thân Giang Khải cũng nảy sinh nghi ngờ!

“Nói! Ngươi có phải là phản đồ không!”

Ngay lúc Giang Khải bị ngàn người chỉ trỏ, một giọng nói vang dội lấn át giọng nói của tất cả mọi người ở hiện trường!

“Hắn không phải!” Vệ Ưng đứng lên, nổi giận gầm lên một tiếng với tất cả mọi người trên sân!

Nói xong, hắn ta đứng dậy đi đến bên cạnh Giang Khải.

“Lão Vệ… Ta…” Giọng Giang Khải hơi có vẻ nghẹn ngào, “Ta không giải thích được!”

Vệ Ưng đi đến bên cạnh Giang Khải, nhìn Giang Khải một thân một mình, mỉm cười một tay ôm chặt lấy bả vai Giang Khải.

Cho tới nay hài tử này vẫn đang một mình chống đỡ trách nhiệm vượt qua chức trách của hắn.

Không ai có thể như hắn, không có chỗ dựa, không có sự cổ vũ, không có đường lui!

Cho dù là Giang Khải bách chiến bách thắng, lúc này hắn cũng cần một người như phụ thân chống đỡ!

“Khải, đừng sợ, có ta ở đây.” Vệ Ưng đau lòng nhìn Giang Khải, nở một nụ cười hiền lành và cổ vũ.

Lưu Khải hơi híp mắt lại, lạnh lùng nhìn người trước mặt, người này kéo vành nón đến rất thấp, hắn ta chỉ thấy quen mắt nhưng không nhìn rõ vẻ ngoài, “Ta không cần biết ngươi là ai, ngươi phải hiểu nếu bây giờ ngươi đứng về phía Giang Khải, vậy ngươi cũng có tình nghi!”

Vệ Ưng căn bản không để ý đến Lưu Khải, hắn ta quay đầu nhìn xuống dưới đài sau đó lấy mũ xuống.

Dưới đài có rất nhiều người chưa từng gặp Vệ Ưng, đều tò mò người kia là ai.

“Ta gọi là Vệ Ưng, Chiến Thần ba sao Chiến Thần điện Hoa Hạ, thiếu tướng Hoa Hạ, người phụ trách quân đội Giang Trung thành.” Vệ Ưng lớn tiếng nói, “Nói vậy có lẽ có vài người vẫn không biết ta, quân đội Hoa Hạ đã từng cho ta một danh hiệu, ta tin tưởng rất nhiều người các ngươi chắc đã từng nghe.”

“Danh hiệu của ta là… Hộ quốc chi ưng.”

Lúc nhắc đến bốn chữ “Hộ quốc chi ưng”, dưới đài lập tức trở nên rối loạn.

“Hộ quốc chi ưng? Hắn là Hộ quốc chi ưng! Dù là Chiến Thần cao hơn ba sao cũng chưa chắc có danh hiệu, nhất định phải là người làm ra cống hiến nổi bật cho Hoa Hạ mới có được vinh hạnh đặc biệt này!”

“Nghe nói nếu không có Hộ quốc chi ưng, số lượng thành thị tập trung của Hoa Hạ ít hơn hiện tại sáu nơi!”

“Không phải hắn đã bị trọng thương rời khỏi vị trí hàng hai sao?”

Hoa Thiên Thần nhìn La Bình, mỉm cười, “Lão Vệ chưa từng nhắc đến danh hiệu của hắn ở trước mặt người khác, xem ra từ tận đáy lòng lão Vệ rất thích hài tử Giang Khải này.”

La Bình nhẹ gật đầu, “Còn không phải à, thật ra hắn rất kiêng dè người khác nhắc đến danh hiệu của hắn, sẽ dễ gợi ra một số chuyện cũ. Không ngờ lần này hắn vì Giang Khải lại chủ động nhắc đến.”

Mặc dù Lưu Khải là trung tướng, nhưng đối mặt với bốn chữ Hộ quốc chi ưng này vẻ kiêu căng cũng bớt đi.

“Lão Vệ, là ngươi! Sao ngươi không nói sớm!”

Vệ Ưng hừ lạnh một tiếng, vẫn không nhìn Lưu Khải mà nói với người dưới đài, “Giang Khải đến từ khu 18, không có ai hiểu ta hơn hắn.”

“Các ngươi nhắc đến việc phụ mẫu của hắn đều mất, không có bối cảnh, không có khả năng đạt được thực lực hôm nay, vậy ta cũng muốn hỏi ngược lại một câu, chẳng lẽ phụ mẫu đều mất, không có chỗ dựa, không phải càng thể hiện ra nghị lực của Giang Khải? Sao ngược lại trở thành lý do để các ngươi vặn hỏi?!”

“Có một số việc, ta không có cách nào giải thích giúp Giang Khải. Đã vậy… Vậy không cần giải thích.”

Nghe đến đó, Đổng Hồng âm thầm nhẹ gật đầu, “Ừ, đúng là phong cách của lão Vệ, đã nhiều năm như vậy ta còn tưởng hắn thành thục chững chạc, không ngờ hôm nay hắn lại mắc bệnh cũ.”

Hoa Thiên Thần khẽ nói, “Ta đoán tiếp theo là vòng đảm bảo.”

“Chắc chắn, đây mới là phong cách của lão Vệ.”

Giữa sân, lão Vệ lớn tiếng nói, “Tuy ta không giải thích được nhưng ta tin tưởng Giang Khải!”
Bình Luận (0)
Comment