Chương 758: Đám lão già này (2)
Chương 758: Đám lão già này (2)
Lưu Khải bị lạnh nhạt mấy lần, thái độ cũng không như lúc trước, lạnh lùng nói, “Vệ Ưng, ngươi tin tưởng thì có tác dụng gì, ngươi có thể lấy ra chứng cứ không!”
“Vậy ngươi có thể lấy ra chứng cứ không?” Vệ Ưng lập tức đáp trả.
Lưu Khải bị lời nói của Vệ Ưng làm cho ngạc nhiên, chỉ có thể nói, “Hiện tại trên người hắn có quá nhiều điểm đáng ngờ, chúng ta có lý do nghi ngờ hắn.”
“Ta dám dùng danh dự của ta, thiếu tướng Hoa Hạ, Chiến Thần Chiến Thần điện để đảm bảo cho Giang Khải, ngươi dám không!” Vệ Ưng không chút khách sáo nói.
Giang Khải khiếp sợ nhìn về phía Vệ Ưng.
Thật ra mình còn có một số việc giấu lão Vệ, nhưng lão Vệ lại không chút do dự dùng thứ quý giá nhất của mình để đảm bảo cho hắn!
Trước kia lão Vệ ba lần đến mời đều bị Giang Khải từ chối, nhưng dù vậy hắn ta vẫn giúp mình rất nhiều.
Lần này hắn ta lại đứng ra ngay lúc Giang Khải thấy bất lực vì bị cô lập, từ tận đáy lòng Giang Khải cảm động vị được vị lão giả này đối xử thẳng thắn!
Vệ Ưng nhìn Lưu Khải, “Lưu tướng quân, hôm nay ta lấy thân phận Hộ quốc chi ưng, tướng quân của ta để đảm bảo Giang Khải không phải phản đồ!”
“Ta cũng đứng ở đây nói rõ ràng, nếu ngày nào đó các ngươi tìm được chứng cứ rõ ràng, phong hào, quân hàm, chức vị của ta đều bị hủy bỏ!”
“Các ngươi còn có vấn đề gì không?”
Lưu Khải nhìn chằm chằm Vệ Ưng, Vệ Ưng đã nói ra hết như vậy, nếu hắn ta không thể lấy ra chứng cứ lại chỉ dựa vào suy đoán, vậy đã không còn sức thuyết phục nữa!
“Điều này… Vệ Ưng, ngươi sẽ phải hối hận!” Nói xong, Lưu Khải dẫn người muốn rời đi.
“Tiểu Lưu, đầu tiên chờ chút đã!” Dưới đài đột nhiên có người nói.
Vừa nghe được giọng nói này, Lưu Khải hơi ngạc nhiên.
Đến địa vị này của hắn ta, có thể gọi hắn ta là Tiểu Lưu, vậy trong Hoa Hạ đã không còn lại mấy người!
Hơn nữa, giọng nói của người kia lại khiến hắn ta thấy rất quen thuộc!
Hắn ta vội vàng nhìn về phía truyền ra giọng nói, chỉ thấy một nam tử dáng người khôi ngô đứng lên từ hàng quan chiến thứ nhất phía tây.
Lúc đứng lên, hắn ta còn phủi mảnh vụn quả hạch trên người…
“Đổng, Đổng nguyên soái!” Lưu Khải khiếp sợ nhìn người tới.
“Cái đó, Tiểu Lưu, trước đó các ngươi nói quân đội đang điều tra Giang Khải, sao ta không biết chuyện này.” Đổng Hồng vừa nói vừa ra sân, “Nói cho ta biết xem, là ai bảo các ngươi điều tra.”
Giang Khải cũng thấy choáng váng.
Trước đó không thấy bóng dáng của đám lão gia hỏa này đâu, giờ hay lắm, đột nhiên xuất hiện toàn bộ?!
Đổng Hồng đi thẳng lên trên đài, bước đến trước mặt Lưu Khải.
Lưu Khải và mấy tên quân quan sau lưng lập tức đứng thẳng hành quân lễ, “Chào thủ trưởng!”
Đổng Hồng khẽ gật đầu, từ tốn nói, “Các ngươi nghe thấy vấn đề vừa rồi của ta đi.”
Lưu Khải lập tức nghẹn họng, ấp úng không trả lời được.
Một lúc lâu sau, Lưu Khải mới nói, “Thủ trưởng, là cá nhân ta cảm thấy trên người Giang Khải có điểm đáng ngờ, đặc biệt là việc Hỏa kiếp châu lần này càng kỳ quái hơn, cho nên mới hạ lệnh điều tra Giang Khải.”
Đổng Hồng nhìn Lưu Hàn một chút, mỉm cười, “Là cá nhân ngươi…”
Sau đó, vẻ mặt Đổng Hồng trở nên nghiêm túc, giọng điệu cũng biến thành nghiêm khắc.
“Ngươi là trung tướng, đương nhiên có quyền điều tra Giang Khải, nhưng vấn đề là ngươi vừa nói quân đội đang điều tra Giang Khải… Cho nên, sự nghi ngờ của cá nhân ngươi đã có thể đại diện cho thái độ của quân đội?”
“Không, không dám!” Lưu Khải vội vàng nói.
Đổng Hồng hừ lạnh một tiếng, “Mọi người đều biết Giang Khải lấy được hạng nhất trong thi đấu tranh bá toàn cầu, thu hoạch được phần thưởng tốt nhất cũng chuyển toàn bộ phần thưởng cho quân đội, trong quốc chiến toàn cầu hắn ngăn cơn sóng dữ, dẫn đầu Hoa Hạ nghịch chuyển chiến cục, trực tiếp để lãnh địa Hoa Hạ chúng ta mở rộng ra một vạn cây số vuông.”
“Toàn cầu có ba di tích thần minh, có hai cái là hắn phát hiện đầu tiên, cũng ưu tiên mở ra Vô tận thâm uyên và Sinh mệnh chi tháp cho Hoa Hạ chúng ta.”
“Phần lớn phần thưởng mà hắn lấy được đều chuyển cho quân đội, mấy ngày trước hắn đã hứa hẹn đưa 12 chiếc Huy chương trọng sinh cho quân đội!”
“Lưu Khải, một người làm ra cống hiến to lớn trong việc khai thác Quỷ Tinh cho Hoa Hạ, ngươi lại lấy danh nghĩa quân đội điều tra hắn, ngươi muốn dân chúng nhìn quân đội Hoa Hạ chúng ta như thế nào! Ngươi không sợ dân chúng buồn lòng?!”
Bị người lãnh đạo trực tiếp vặn hỏi như vậy, Lưu Khải lập tức tự loạn trận cước, hoảng hốt nói, “Điều này… Thủ trưởng, ta, ta chỉ nghi ngờ! Ta cũng vì tốt cho Hoa Hạ!”
Vẻ mặt Đổng Hồng không thay đổi, lạnh lùng nói, “Nghi ngờ? Giọng điệu vừa rồi của các ngươi cũng không đơn giản là nghi ngờ!”
“Lùi thêm một bước nữa, ngươi điều tra thì điều tra đi, nhưng điều tra đến bây giờ cũng không đưa ra được chứng cứ gi, ngươi lấy nghi ngờ làm chứng cứ, lấy suy đoán giả mạo sự thật!”
“Nói nhẹ, ngươi quá võ đoán ngang ngược, nói nặng đó là coi mạng người như cỏ rác!”