Chương 759: Biến khéo thành vụng
Chương 759: Biến khéo thành vụng
“Ta hỏi ngươi, nếu Giang Khải bị vu oan, ngươi muốn dân chúng nghĩ như thế nào? Quân đội Hoa Hạ chúng ta chính là như vậy? Ngươi sẽ tạo ra ảnh hưởng tồi tệ đến mức nào cho quân đội Hoa Hạ?!”
“Còn nói ngươi vì Hoa Hạ? Vậy ta hỏi ngươi nếu ngươi thật sự điều tra một tên phản đồ, lúc ngươi còn chưa nắm giữ chứng cứ đã công khai nghi ngờ hắn, rốt cuộc ngươi đang muốn bắt phản đồ hay muốn mật báo cho hắn? Còn công khai trong trường hợp không liên quan này! Ta thấy ngươi đã váng đầu!”
“Lưu Khải, nếu ngươi làm việc như vậy, vậy chức trung tướng này cũng làm điểm kết thúc của ngươi!”
Nghe được câu nói sau cùng của Đổng Hồng, bắp chân Lưu Khải mềm nhũn, thân thể lùi lại hai bước!
“Ta… Thủ trưởng… Không phải ta nói ‘quân đội điều tra’, là Đông Phương Thương Hải nói.” Lưu Khải lắp bắp giải thích, hiện tại hắn ta chỉ có thể kéo theo một cái đệm lưng, “Cũng là Đông Phương Thương Hải để ta sắp xếp điểm đáng ngờ trên người Giang Khải, sau đó nói ra lúc tỷ võ!”
Đổng Hồng đột nhiên nổi giận, “Lưu Khải! Hắn để ngươi sắp xếp thì ngươi sắp xếp ngay? Lưu Khải, đừng quên ngươi là trung tướng Hoa Hạ, ngươi phải làm việc cho Hoa Hạ, không phải cho Đông Phương gia hắn!”
“Ngươi cảm thấy ta già nên hồ đồ? Ta đã thấy rõ ràng toàn bộ quá trình! Ngươi không chính miệng nói đại diện cho quân đội, nhưng ngươi cũng không phủ nhận! Trong tình huống lúc đó, hành động của ngươi tương đương với chấp nhận lý do thoái thác này!”
“Ta…” Lưu Khải càng ngày càng hoảng, đã không biết nên giải thích như thế nào.
Đổng Hồng hít sâu một hơi kìm nén lửa giận, cố gắng để giọng điệu của mình bình thản.
Dù sao nơi này không phải khu vực quân đội, dù muốn xử lý Lưu Khải cũng không thể xử lý ở chỗ này.
“Vấn đề của ngươi chờ trở về lại nói, ta nói một chuyện khác trước.”
“Xế chiều hôm nay ngươi hãy báo cáo hành động âm thầm điều tra Giang Khải, sắp xếp kỹ càng rồi đưa đến phòng làm việc của ta!” Đổng Hồng lạnh giọng nói, “Bao gồm ai đề nghị, ai chấp hành, kết quả chấp hành, ngoài ra có chịu ảnh hưởng từ bên ngoài hay không, đều phải viết kỹ càng trong báo cáo.”
“Ta sẽ đích thân theo sát chuyện này!”
Hiện tại sắc mặt Lưu Khải càng khó coi hơn, phải biết rằng yêu cầu của Đổng soái thậm chí còn nghiêm trọng hơn trách phạt hắn ta ngay tại chỗ!
Đổng soái nói bóng rõ, hắn ta muốn điều tra rõ ràng việc này, bao gồm cả những người có liên quan ở bên trong!
Thấy Lưu Khải chậm chạp không trả lời, lửa giận của Đổng soái lại bùng lên, nghiêm khắc nói, “Có nghe chưa?!”
Lưu Khải giật mình, vội vàng đứng nghiêm hành lễ, “Vâng! Ta sẽ đi chỉnh lý ngay.”
Nói xong, Lưu Khải quay người nói với người đứng sau lưng, “Trở về chuẩn bị báo cáo!”
Những quân quan Chiến Thần điện này đi theo Lưu Khải xám xịt rời sân.
Đông Phương Thương Hải nhìn đám người Lưu Khải rời sân, trong lòng vô cùng hối tiếc.
Lúc đầu hắn ta muốn nhờ thân phận trung tướng của Lưu Khải dẫn dắt dư luận, đạt đến mục đích đè sập Giang Khải, nhưng ai ngờ Giang Khải cũng có trợ thủ.
Hơn nữa hai trợ thủ ra sân này, một người có phong hào Chiến Thần Vệ Ưng, một người khác là nguyên soái quân đội Hoa Hạ!
Khoảnh khắc Đổng Hồng xuất hiện, Lưu Khải chắc chắn không gây ra được sóng gió gì.
Không chỉ như thế, Đổng soái tự mình theo sát việc này như muốn bắt ra toàn bộ đám minh hữu ở trong quân, nếu đúng là như thế vậy kết quả có lẽ còn tồi tệ hơn sự tưởng tượng của hắn ta!
Hiện tại chẳng những không đạt được mục đích, ngược lại dưới uy áp của Đổng Hồng, Lưu Khải còn khai ra cả mình.
Hắn không biết người khác có thể thoát khỏi liên quan hay không, nhưng Đông Phương gia đã không có khả năng thoát thân!
Sự việc phát triển đã nằm ngoài dự đoán của hắn ta.
Nghĩ tới đây, cả người Đông Phương Thương Hải như bị rút sạch sức lực, lùi lại mấy bước, hắn ta nghiêng người nhìn Giang Khải.
Đông Phương Bạch lại thua Giang Khải, sau đó vu oan Giang Khải cũng biến khéo thành vụng!
Lần này, hắn ta đã thua hoàn toàn!
Một tên trưởng lão thấy trạng thái của Đông Phương Thương Hải cực kém, vội vàng đi lên lôi đài đỡ Đông Phương Thương Hải, “Gia chủ, ngươi không sao chứ!”
“Ta…” Đông Phương Thương Hải bất lực nhìn về phía vị trưởng lão này, “Lão Chung, chúng ta gặp rắc rối…”
“Gia chủ, trước tiên đừng nói nhiều như vậy, ta đỡ ngươi xuống trước.”
Đông Phương Thương Hải chỉ có thể thất tha thất thểu theo trưởng lão xuống đài.
Sau khi đám người Lưu Khải rời sân, Đổng Hồng đi đến bên cạnh Giang Khải, cuối cùng khuôn mặt nghiêm nghị kia cũng thả lỏng, hắn ta mỉm cười với Giang Khải, “Giang Khải, việc Lưu Khải thì ngươi yên tâm, sau này ta sẽ cho ngươi một lời giải thích!”
“Trận chiến vừa rồi rất đặc sắc!”
Nói xong, Đổng Hồng nhìn thoáng qua Vệ Ưng, “Lão Vệ, còn ở lại trên đài làm gì? Luận võ xem mắt còn chưa kết thúc đâu.”
Vệ Ưng hơi ngạc nhiên, lúc này mới nhớ ra bây giờ bọn họ đang ở trên lôi đài.
Vệ Ưng mỉm cười nhìn về phí Giang Khải, “Tiểu tử, đánh nhau thì ngươi rất lợi hại, nhưng theo đuổi nữ hài, ai…” Nói xong, Vệ Ưng đi theo Đổng soái cùng rời khỏi lôi đài.