Chương 760: Bị lừa!
Chương 760: Bị lừa!
Lần này trên đài chỉ còn lại một mình Giang Khải.
“Ai, ta không định theo đuổi nữ hài gì đó, hai người các ngươi chờ ta một chút!” Giang Khải hô lên, đang muốn đuổi theo Đổng Hồng và Vệ Ưng.
Đúng vào lúc này, sau lưng Giang Khải truyền ra một tiếng quát!
“Ngươi đứng lại đó cho ta!”
Giang Khải ngạc nhiên quay đầu, phát hiện một nữ tử rất xinh đẹp đứng ở phía sau đang dữ dằn nhìn mình.
Hoa Thiên Thần đợi sau khi Đổng Hồng và Vệ Ưng quay về, vội vàng đưa một nắm lớn quả hạch lên, tràn đầy phấn khởi nói, “Ai ai ai, có trò hay đến xem, nào, vừa ăn vừa xem!”
Đám người Hoa Thiên Thần còn hứng thú hơn lúc xem Giang Khải tranh tài, năm người vừa ăn quả hạch vừa chú ý tình huống trên sân.
Giang Khải ngạc nhiên nhìn cô nương trước mặt.
Lần này người đến là nhân vật chính của luận võ xem mắt, Doãn Lăng Sa.
Doãn Lăng Sa đang tức giận trợn mắt nhìn Giang Khải, khiến Giang Khải hơi không biết làm sao.
“Ngươi, gọi ta?”
“Ta không gọi ngươi gọi quỷ sao!” Doãn Lăng Sa vừa nói vừa đi nhanh tới.
Giang Khải cau mày, không hiểu hỏi, “Cô nương có việc gì?”
“Ha ha!” Hai tay Doãn Lăng Sa chống nạnh, nghiêng mặt đi gượng cười hai tiếng, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Giang Khải, “Ngươi đúng là một người thú vị, ngươi nói ta tìm ngươi có chuyện gì?”
Giang Khải càng nghi ngờ hơn.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Giang Khải, cuối cùng Doãn Lăng Sa không nhịn được nữa, “Ngươi đến tham gia luận võ xem mắt của ta, ngươi thắng tranh tài lại đi như thế?”
Giang Khải hiểu ra, dựa theo quá trình thì tiếp theo nên tặng quà cho Doãn Lăng Sa.
Nhưng vấn đề là hắn cũng không định xem mắt Doãn Lăng Sa.
Vốn là muốn làm sáng tỏ một vài chuyện, trước đó Đổng soái và Vệ Ưng đều giải quyết giúp hắn, ít nhất sau đó Lưu Khải sẽ bị xử lý, sau này Đông Phương gia cũng không tốt hơn, việc này đã được giải quyết đương nhiên hắn cũng muốn đi.
“Ây… Cái đó, Lăng Sa cô nương, là thế này, thật ra… Thật ra ta…”
“Tặng ta một món quà có khó thế không?” Doãn Lăng Sa cướp lời nói trước, “Ta cũng không cần ngươi đưa món đồ quý giá gì!”
Suy nghĩ, Giang Khải quyết định ăn ngay nói thật.
“Lăng Sa cô nương, thật xin lỗi, sở dĩ ta tham gia luận võ xem mắt của ngươi thật ra là muốn giải quyết với Đông Phương gia, cũng không phải muốn theo đuổi ngươi.”
Vẻ mặt Doãn Lăng Sa hơi khựng lại, sau đó giọng điệu nói chuyện cũng có vẻ không còn sức lực, “Nhưng ngươi thắng luận võ… Dựa theo quy củ luận võ xem mắt tương đương với ngươi muốn tham gia xem mắt.”
“Ta bị Đông Phương Bạch ép!”
Dưới đài, La Bình không nhịn được thở dài, “Tiểu tử này xảy ra chuyện gì vậy, ngày thường rất thông minh, đùa bỡn người ta xoay quanh, sao lúc đối mặt với nữ hài tử lại không biết nói dối!”
“Còn không phải sao, con gái nhà người ta dáng vẻ xinh đẹp như vậy, gia cảnh lại tốt, xem ra còn có ý với tiểu tử ngốc này, cô nương tốt biết bao nhiêu, tiểu tử ngốc cũng là đầu óc chậm chạp!” Vệ Ưng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Dỗ dành người ta cũng không biết làm, thật sự gấp chết người!” Chu Sở cũng nói.
Ngược lại Đổng Hồng không hề sốt ruột, “Ta thấy rất tốt, các ngươi đều nói Lăng Sa cô nương này tốt, nhưng Giang Khải đâu kém? Điều này nói rõ muốn bắt được Giang Khải cũng không dễ dàng, Lăng Sa vẫn phải cố gắng.”
“Đổng soái, mạch suy nghĩ của ngài thật sự mới lạ, không phải Giang Khải không dễ bắt được, hắn từng thầm mến mười bốn nữ hài đấy.” Vệ Ưng nói xong vội vàng nhìn vào trong sân, “Xem lần này tiểu tử kia có thể thoát độc thân không.”
Nếu là nữ hài bình thường, Giang Khải nói đến mức này có lẽ đã từ bỏ.
Nhưng Lăng Sa cũng không phải nữ hài bình thường.
Nàng suy nghĩ, nói, “Được, ngươi đã nói rõ ràng, ta cũng không ép buộc ngươi nữa.”
Giang Khải nhẹ gật đầu, “Đa tạ cô nương hiểu cho.”
Nói xong, Giang Khải muốn rời đi.
“Ai… Giang Khải.” Lăng Sa gọi Giang Khải lại, “Cái đó, tuy ta hiểu cho tình cảnh của ngươi, nhưng ngươi xem luận võ xem mắt của ta gần như mời toàn bộ môn phái gia tộc trong phạm vi cổ võ đến, nơi này có hơn ba ngàn người đang nhìn.”
“Nếu ngươi rời đi như thế, sau này bọn họ chắc chắn sẽ cười nhạo ta…”
Giang Khải cau mày, Doãn Lăng Sa nói có lý.
Nhưng vấn đề là Giang Khải vừa thất tình, không có tâm trạng bắt đầu một đoạn tình cảm lưu luyến mới… Tuy hắn cũng không muốn bắt đầu tình cảm lưu luyến gì, nhưng tóm lại hắn thật sự không muốn có sự phát triển gì với Doãn Lăng Sa.
“Lăng Sa cô nương, vậy ta nói rõ ràng với những người khác một chút.”
“Quá rắc rối… Lại nói, ngươi nói rõ ràng như thế nào, chung quy người ta vẫn nói này nói kia sau lưng.” Vẻ mặt Doãn Lăng Sa đầy khó xử.
“Vậy làm sao bây giờ?” Giang Khải không có cách nào, chỉ có thể hỏi Doãn Lăng Sa.
Doãn Lăng Sa đi đến bên cạnh Giang Khải, thân thể nghiêng về phía trước, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ, “Nếu không vậy đi, ngươi đưa cho ta một món quà nhưng ta không nhận có được không? Vậy sau này người khác sẽ không nói năng vớ vẩn gì nữa.”