Chương 761: Bị lừa! (2)
Chương 761: Bị lừa! (2)
Đôi mắt Giang Khải lập tức tỏa sáng, đúng vậy, sao mình lại không nghĩ đến! Doãn Lăng Sa này thật thông minh.
“Có lý, có lý!” Giang Khải liên tục nói.
“Vậy ngươi đưa quà qua kia là được, ta về trước.”
Giang Khải vội vàng gật đầu, “Đa tạ cô nương thông cảm, ta sẽ đến ngay.”
Doãn Lăng Sa quay người về đài quan chiến chính, Giang Khải thì xem xét trong túi thẻ một trận.
Tìm tới tìm lui, Giang Khải lấy ra thẻ bài đi về phía đài quan chiến chính.
Đám người Vệ Ưng rất kỳ quái, rốt cuộc Doãn Lăng Sa đã nói gì với Giang Khải lại khiến tiểu tử này lập tức thay đổi chủ ý?
Hồ trưởng lão tự tiếp đón Giang Khải.
“Giang Khải, chúc mừng ngươi.” Trong mắt Hồ trưởng lão đầy vẻ thưởng thức nhìn Giang Khải.
Giang Khải mỉm cười gật đầu, “Hồ trưởng lão, đây là món quà ta cẩn thận chuẩn bị cho Lăng Sa cô nương… Tuy ta biết Lăng Sa cô nương sẽ chướng mắt nhưng cũng là chút tâm ý của ta.”
Hồ trưởng lão cười nói, “Là món quà gì?”
Giang Khải hơi ngạc nhiên.
Không phải trước đó những người kia còn chưa thông báo, đã trực tiếp bị từ chối sao? Vì sao đến hắn còn phải báo quà lên?
Nhưng Lăng Sa còn chưa kịp nói với Hồ trưởng lão đi, đợi lát nữa nàng sẽ từ chối mình.
“Ồ, là xác Khiếu nguyệt thiên lang đốt cháy khét.” Giang Khải nói.
Vệ Ưng đỡ trán, dáng vẻ sống không còn luyến tiếc, “Đưa cái gì không tốt, lại đưa xác? Còn là đốt cháy khét!”
Chu Sở đứng bên cạnh từ tốn nói, “Lần trước hắn tham gia luận võ xem mắt của Tư Diêu cũng tặng thứ đồ chơi này… Ta nghi ngờ hắn chuyên bán sỉ.”
Sau khi Giang Khải công bố quà của mình, khán đài xung quanh trở nên rối loạn tưng bừng.
“Nói đùa cái gì, đưa thứ không đáng tiền như thế? Giang Khải lợi hại thì lợi hại, nhưng dù sao đây cũng là xem mắt, có cô nương nào thích món quà này.”
“Ta chuẩn bị bảo cụ dành riêng Siêu phàm ngũ giai, Doãn Lăng Sa hỏi cũng không hỏi, tên này đưa một xác chết đốt cháy khét, hừ hừ hừ, Giang Khải này cũng quá không quan tâm.”
“Không nhìn ra sao, bọn họ cũng chỉ làm dáng một chút tránh cho bên Hoa Sơn mất mặt, nhanh chóng chuẩn bị trận tiếp theo đi.”
Sau khi Hồ trưởng lão nghe được món quà cũng hơi ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc hắn ta đã khôi phục nụ cười nhận lấy thẻ bài.
“Chờ chút, ta đi đưa cho Lăng Sa.”
Giang Khải gật đầu, đưa mắt nhìn Hồ trưởng lão đi đến trước mặt Doãn Lăng Sa.
Sau đó, Doãn Lăng Sa cầm lấy thẻ bài, không biết lại nói hai câu gì với phụ thân của nàng, sau đó… Nàng cẩn thận cất thẻ bài nhận được vào túi thẻ.
Trơ mắt nhìn cảnh này, đầu óc Giang Khải vang lên ong ong!
Tình huống như thế nào, không phải nói sẽ từ chối quà của ta sao!
Đúng vào lúc này, Hồ trưởng lão đi đến phía trước đài quan chiến chính, lớn tiếng tuyên bố với dưới đài.
“Các vị, Lăng Sa rất thích món quà do Giang Khải đưa tới, dựa theo quy củ luận võ xem mắt, Lăng Sa đã lựa chọn quà thì tiếp theo cũng không cần phải tỷ võ nữa.”
“Buổi tối hôm nay, Giang Khải có thể chèo thuyền du ngoạn ngắm trăng với Lăng Sa ở Tử Tiên hồ, về phần sau này bọn họ có khả năng phát triển thêm một bước nữa không thì phải xem bọn họ.”
Vừa nói xong, đệ tử Hoa Sơn dẫn đầu vỗ tay, dù người môn phái khác tâm không cam tình không nguyện nhưng cũng vỗ tay chúc mừng theo.
Vệ Ưng kích động nắm lấy cổ tay La Bình, “Xong rồi! Tiểu tử kia lại thành công!”
Dưới đài, rất nhiều người thích Doãn Lăng Sa đều từng người đau lòng nhức óc, cực kỳ đau đớn.
“Còn có thiên lý không, một xác đốt cháy khét có gì hay mà thích!”
“Lăng Sa, uổng công ta cảm mến ngươi vài chục năm, cuối cùng ngươi vẫn đi theo người khác, a!”
“Chèo thuyền du ngoạn ngắm trăng? Tại sao phải sắp xếp vào buổi tối! Chỉ là chèo thuyền du ngoạn ngắm trăng à, sẽ không xảy ra chuyện gì khác!”
Giang Khải ngơ ngác đứng tại chỗ, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần.
“ĐM, thiệt cho ta là một Dân cờ bạc, lại bị lừa!” Giang Khải chậm rãi nghiêng đầu nhìn về phía nữ nhân ngồi trên ghế quan chiến chính, vừa hối hận vừa tức giận.
Đúng lúc này, Doãn Lăng Sa cũng đang nhìn Giang Khải, đối mặt với vẻ mặt tức giận của Giang Khải, nàng cũng không để ý còn vụng trộm làm mặt quỷ với Giang Khải…
Lúc từ hiện trường luận võ xem mắt quay về Thanh Vân công hội, đám người Vệ Ưng rất kích động vì Giang Khải xem mắt thành công.
“Tiểu tử này giỏi, còn nói không có hứng thú với Lăng Sa!” Vệ Ưng vỗ mạnh vào lưng Giang Khải, “Tiểu tử, cố gắng nắm chắc thời cơ, lần này ta cảm thấy hy vọng rất lớn!”
“Đúng vậy, Giang Khải, ta cảm thấy Lăng Sa cô nương kia rất không tệ, ngươi đừng bỏ lỡ cơ hội nữa.” Hoa Thiên Thần cũng nói theo.
Giang Khải tỏ vẻ sống không còn luyến tiếc, trái lo phải nghĩ, hắn vẫn quyết định không nói việc mình bị lừa ra, thật sự quá mất mặt.
Vì hẹn hò sắp xếp vào buổi tối, Giang Khải căn bản không có thời gian về thành chính.
Hoa Thiên Thần và La Bình đi theo Đổng Hồng nhanh chóng lên tọa kỵ quân đội về thành chính, nhìn dáng vẻ là muốn xử lý việc Lưu Khải.