Chương 762: Nhìn với con mắt khác
Chương 762: Nhìn với con mắt khác
Vệ Ưng cũng phải logout xử lý sự vụ của Giang Trung thành.
Giang Khải nhìn bốn vị tướng quân này lúc sắp chia tay, từ đáy lòng nói, “Đổng soái, La thần, Hoa thần, lão Vệ, lần này cảm ơn các ngươi.”
Đổng Hồng mỉm cười, “Có gì phải cảm ơn, chúng ta làm việc trong phận sự thôi.”
Hoa Thiên Thần vỗ vai Giang Khải, “Tiểu tử, ta biết Chiến Thần điện Hoa Hạ chức chắn sẽ có một chỗ cắm dùi của ngươi, ngươi đừng để ta chờ quá lâu.”
La Bình vui mừng nhìn Giang Khải, “Giang Khải, nhớ kỹ, chỉ cần ngươi làm việc đúng, không cần để ý những người khác nói gì, hơn nữa ngươi cũng không chỉ một mình.”
Giang Khải nghiêm túc nghe tiền bối dạy bảo, các vị tiền bối này đều là thầy tốt bạn hiền của mình.
Trước khi đi, Vệ Ưng nhìn Giang Khải, nhìn một lúc lâu sau đó gật đầu mỉm cười, “Ai có thể ngờ, tiểu gia hỏa cố chấp trước kia chỉ dùng một năm rưỡi đã trưởng thành đến top 50 cường giả siêu cấp Hoa Hạ.”
“Giang Khải, con đường của ngươi còn rất dài, hơn nữa ta tin tưởng dọc theo con đường này, bằng hữu của ngươi sẽ càng ngày càng nhiều.”
“Sớm muộn có một ngày ngươi sẽ tìm được đáp án mà ngươi muốn!”
Giang Khải gật đầu thật mạnh, sau cùng nói, “Lão Vệ, làm việc đừng quá mệt mỏi, chú ý thân thể.”
Vệ Ưng cười ha ha một tiếng, “Đã biết, sớm đến Chiến Thần điện báo danh đi, tránh sau này còn có ngươi nói ngươi là gian tế của Cuồng nhiệt giả.”
“Ta biết!”
“Hiện tại đi hẹn hò với bạn gái nhỏ của ngươi trước đã, cố mà trân quý cơ hội lần này đi.”
“Ây…”
Vệ Ưng mỉm cười vỗ vai Giang Khải, quay người rời đi cùng đồng bạn.
Chu Sở nhìn Giang Khải bên cạnh một chút, nói, “Tổ sư, có cần công khai thân phận của ngươi ở trong môn phái không?”
“Đừng!” Giang Khải vội vàng nói, “Đã nói đừng gọi ta là tổ sư, cảm giác là lạ.”
“Không thể loạn bối phận!” Chu Sở kiên trì nói.
“Được được, nhưng tạm thời vẫn phải giữ bí mật chuyện này.” Giang Khải bất đắc dĩ nói, “Đúng, ngươi nói ta có thể không đi hẹn hò được không?”
“Không được!” Chu Sở vội vàng nói, “Dù thân phận thật của ngươi chưa bị lộ ra nhưng dù sao ngươi vẫn là người của Thanh Vân môn, nếu lỡ hẹn cũng có ảnh hưởng cho danh dự của Thanh Vân môn.”
Giang Khải thở dài một hơi, Chu Sở nói vấn đề nghiêm trọng như vậy hơn phân nửa cũng hy vọng mình đi hẹn hò.
Nhưng lời nói của hắn ta cũng có lý lẽ nhất định, giới cổ võ coi trọng chữ tín, đi thì đi thôi.
Tử Tiên hồ ở sâu trong “Mộ Sắc sâm lâm” phía nam Sa mạc hải.
Nơi này cũng không có nhiều dã thú, là khu vực yên tĩnh hiếm có trong Mộ Sắc sâm lâm, hơn nữa phong cảnh hợp lòng người, đặc biệt là buổi tối trăng sáng lên cao, sóng nước lăn tăn, gió đêm mát lạnh, ngồi thuyền ngắm trăng rất có phong cách cổ xưa.
Cũng chính vì vậy bên Tử Tiên hồ thường có rất nhiều người hạ trại ngủ ngoài trời ở đây, cũng có người yêu đến đây hẹn hò.
Giang Khải đến địa điểm chỉ định đúng giờ, lúc này ven hồ đã đỗ một chiếc thuyền nhỏ.
“Ngươi đã đến? Ta còn tưởng ngươi sẽ không đến.” Sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc, Giang Khải quay đầu nhìn đã thấy một mỹ nữ váy đỏ đứng sau lưng hắn, đang cười khanh khách nhìn mình.
“Ta đâu dám không đến, chẳng may sau này có người nói Thanh Vân môn chúng ta đều là người nói không giữ lời thì làm sao bây giờ?” Giang Khải tức giận nói.
Còn chưa nói hết câu, Doãn Lăng Sa đi tới kéo tay Giang Khải leo lên thuyền nhỏ bên hồ.
Thậm chí Doãn Lăng Sa không để Giang Khải chèo thuyền, từ cầm mái chèo thuyền chèo đến trung tâm hồ.
Chờ thuyền nhỏ đi ra một khoảng cách, Doãn Lăng Sa đã buông mái chèo thuyền xuống, mặc cho thuyền nhỏ bập bềnh trên mặt hồ.
Dưới ánh trăng, cảnh hồ, người đẹp… Dù lúc đầu tâm trạng Giang Khải không tốt, nhưng tình cảnh này khiến thể xác và tinh thần của người ta thả lỏng, oán khí trong lòng hắn cũng vơi đi một chút.
Thường Tư Diêu và Doãn Lăng Sa được gọi là hai nữ thần cổ võ, vẻ ngoài của hai người tương xứng nhưng khí chất lại có sự khác biệt rất lớn.
Thường Tư Diêu cho người ta một loại cảm giác bướng bỉnh, không thích tiếp xúc với người sống nhưng trong lòng hiền lành, bình thường trông Doãn Lăng Sa có vẻ cao ngạo lạnh lùng nhưng sau hai lần tiếp xúc với nàng, Giang Khải lại cảm thấy nàng hơi nhí nha nhí nhảnh, lại có cảm giác làm theo ý mình.
“Ai, còn đang giận ta sao?” Doãn Lăng Sa phá vỡ sự xấu hổ trước, “Thật ra trong lòng ngươi cũng không cần có gánh nặng gì, ta cũng không cướp ngươi đi động phòng, chỉ là cùng chèo thuyền, ngắm cảnh mà thôi.”
“Ta giải thích với ngươi còn không được sao? Ta đảm bảo này tuyệt đối không lừa ngươi nữa!”
Giang Khải thở dài một hơi, thật ra hắn cũng không giận Doãn Lăng Sa lừa hắn, mà là mình lại bị lừa.
Doãn Lăng Sa đã nhận sai, Giang Khải cũng không cần kéo lấy không thả.
“Được, ta nhận lời xin lỗi của ngươi.” Giang Khải nói.
Trên mặt Doãn Lăng Sa xuất hiện nụ cười, “Hắc hắc, ta đã biết ngươi sẽ không hẹp hòi như vậy.”
Sau khi hai người xóa bỏ hiềm khích lúc trước, cuối cùng đã không lúng túng như vậy nữa.