Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 763 - Chương 763: Boss Chiến

Chương 763: Boss chiến Chương 763: Boss chiến

Giang Khải tò mò nhìn về phía Doãn Lăng Sa, “Thật ra ta thấy rất kỳ quái, ngươi cũng nghe được những việc mà Lưu Khải chỉ trích ta, nhiều người có điều kiện tốt theo đuổi ngươi như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác ngươi lại nhận quà của ta?”

“Hừ.” Doãn Lăng Sa khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Ta mặc kệ người khác nói cái gì.”

“Lại nói… Thật ra ta cảm thấy bọn họ đang khen ngợi ngươi.”

“A?” Giang Khải khó hiểu nói.

“Ừ!” Doãn Lăng Sa gật đầu, “Ngươi không có bối cảnh, xuất thân nghèo khó nhưng ngươi lại mạnh hơn những người khác, đây không phải đang nói rõ ngươi có thiên phú hơn những người khác, ngươi càng cố gắng hơn những người khác sao?”

“Còn có Hỏa kiếp châu kia, tuy ngươi vẫn không giải thích nhưng ta tin tưởng ngươi chắc chắn có nguyên nhân không thể giải thích, sớm muộn cũng có một ngày ngươi để mọi người biết rõ chân tướng.”

“Ta nghe nói lúc ngươi tiến vào Quỷ Tinh cũng vì chữa bệnh cho ca ngươi, ta cảm thấy rất giỏi, ngươi là người trọng tình nghĩa, ta rất kính nể người như vậy.”

Lần này không trò chuyện không biết, Giang Khải không ngờ một nữ hài chưa từng gặp trước đó lại là người hiểu rõ hắn nhất!

“Thân thế của ta không tốt, không có chỗ dựa lại thành ưu điểm…” Giang Khải mỉm cười lắc đầu, đây là cách tư duy gì.

“Thân thế không tốt thì sao? Ta có thể nuôi ngươi. Ngươi không có chỗ dựa, ta có thể làm chỗ dựa của ngươi! Tuy nhiên… Ta cũng không phải quá lợi hại, nhưng ta sẽ không để người khác bắt nạt ngươi!”

Phốc…

Giang Khải suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Đã nói chỉ là chèo thuyền, ngắm cảnh mà!

Câu nói kia cũng không phải ý muốn của Giang Khải, hắn chỉ thuận miệng nhắc đến không ngờ Doãn Lăng Sa lại nói một câu như vậy.

Tuy hắn xuất thân nghèo khó nhưng hiện tại Giang Khải hoàn toàn là một phú ông, đâu cần người nuôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, câu trả lời ông nói gà bà nói vịt của Doãn Lăng Sa lại khiến Giang Khải nhìn nàng với con mắt khác.

Trong vô thức, đêm nay Giang Khải đã nói rất nhiều với Doãn Lăng Sa.

Từ chỗ Giang Khải sáng tạo ra ghi chép thí luyện người mới như thế nào, đến hắn phát hiện di tích Sinh mệnh nữ thần như thế nào, từ lúc hắn đến Giang Trung thành ở khu ổ chuột, từ bỏ học cấp ba, đến hắn một hơi mua bốn căn biệt thự ở Tĩnh tâm hồ gộp thành một khu biệt thự…

Doãn Lăng Sa cảm thấy hứng thú với tất cả mọi chuyện của Giang Khải.

Nghe câu chuyện của Giang Khải, khi thì cau mày, tỏ vẻ lo lắng vì tình cảnh hoặc là tuyệt cảnh mà Giang Khải phải trải qua, khi thì thoải mái cười to vì chuyện ngu xuẩn của Giang Khải.

Giang Khải cũng biết Doãn Lăng Sa tu luyện ở Hoa Sơn từ nhỏ, đến 17 tuổi tham gia thí luyện người mới, dùng thời gian một năm rưỡi ngắn ngủi để chuyển chức Siêu phàm.

Từ nhỏ, Doãn Thiên Quang căn bản không trông cậy nữ nhi có thể có sự phát triển gì trên võ học, ai ngờ thiên phú của nàng còn cao hơn sư huynh sư đệ trong môn phái.

Đáng tiếc, thời gian quá nhanh không thể kể hết mọi chuyện, một đêm quá ngắn, trong chớp mắt đã trời sáng.

Trong vô thức, sắc trời đã hơi sáng, xung quanh thuyền nhỏ của hai người có sương mù lượn lờ, toàn bộ Tử Tiên hồ như là tiên cảnh.

“Thời gian không còn sớm, chúng ta phải quay về.” Giang Khải nói.

Doãn Lăng Sa nhìn Giang Khải, khẽ gật đầu một cái, “Ừ.”

“Ta chèo cho.” Giang Khải mỉm cười, nhặt mái chèo thuyền lên đưa thuyền nhỏ vào bờ.



“Tổ sư, trước khi đi ngươi còn mười vạn cái không vui, sao vừa đi đã là một đêm!” Chu Sở đi đến bên cạnh Giang Khải, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Giang Khải, “Cô nam quả nữ chung sống một thuyền, chèo thuyền đến nơi không có ai, tổ sư, không phải các ngươi đã xảy ra chuyện gì đó chứ.”

Giang Khải trợn mắt liếc Chu Sở một cái, “Lão Chu, ngươi lớn tuổi rồi, sao suy nghĩ xấu xa như vậy! Chúng ta chỉ chèo thuyền, ngắm trăng!”

“Hừ hừ, đừng tưởng ta lớn tuổi dễ lừa gạt!”

“Thật!”

“Vậy ngươi nói xem, bây giờ ngươi thích Thường Tư Diêu nhiều hơn, hay thích Doãn Lăng Sa nhiều hơn?”

“Ta…” Giang Khải lập tức nghẹn lời, ai ngờ Chu Sở đột nhiên hỏi ra vấn đề sắc bén như vậy.

“Đệt, lão Chu, ngươi là chủ một môn, có thể đừng nhiều chuyện như thế không! Ta thấy đám người Tôn Nguyên đều học theo ngươi, cả ngày không suy nghĩ làm sao phát triển môn phái, chỉ biết hóng chuyện!” Giang Khải lời lẽ thấm thía dạy dỗ vãn bối.

Tránh đi vấn đề của Chu Sở, Giang Khải vội vàng bước nhanh hơn, không cho hắn cơ hội tiếp tục đặt câu hỏi.

Cuối cùng hai người đã từ Mộ Sắc sâm lâm quay về thành chính khu 1.

Xế chiều hôm đó, bên quân đội có người đến Thanh Vân môn tìm Giang Khải.

Đã có kết quả xử lý sơ bộ của Lưu Khải.

Lưu Khải và mười bốn người dưới trướng hắn ta, Lưu Khải bị ghi một lỗi nặng, những người khác cũng bị ghi lỗi, nên thông báo phê bình thì thông báo phê bình.

Ngoài ra, quân đội kết thúc một loại quan hệ hợp tác với Đông Phương gia.

Nghe được kết quả xử lý này, Giang Khải cau mày, “Chỉ thế thôi?”

Chu Sở vội vàng nói, “Tổ sư, điều này đã đủ nặng!”
Bình Luận (0)
Comment