Võng Du Chi Mệnh Luân Chi Chủ (Dịch)

Chương 796 - Chương 796: Oan Gia Ngõ Hẹp (2)

Chương 796: Oan gia ngõ hẹp (2) Chương 796: Oan gia ngõ hẹp (2)

Khu vực gần lãnh địa thử vương nhất đã bị người của bốn công hội lớn chiếm hết.

Ở vòng ngoài doanh địa của bọn họ có rất nhiều người của bốn công hội lớn, bọn họ đi tới đi lui dò xét xung quanh, ánh mắt nhìn chằm chằm công hội khác ở vòng ngoài, vẻ mặt nghiêm túc.

Các nơi đều có người phụ trách, thỉnh thoảng kêu gọi người vừa đến.

“Người vừa đến đều nghe cho kỹ, sáng sớm ngày mai bốn công hội lớn chúng ta sẽ phát động công kích với thử vương, hiện tại bất kỳ ai cũng không được đi vào lãnh địa Boss!”

“Các ngươi có thể tham gia xoát tổn thương Boss nhưng chắc các ngươi cũng biết kỹ năng của chuột yêu, ta khuyên các ngươi soi gương trước khi tham chiến, người không có thực lực hãy sớm rời đi.”

Giang Khải nghe xong cũng không nói thêm điều gì, dẫn đội tìm chỗ hạ trại trước.

Số người của bọn họ không nhiều cũng khá dễ tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhanh chóng đã tìm được một khu vực đặt chân không đáng chú ý.

Đúng vào lúc này, mấy chục người đi ra từ trên núi, khí thế hung hăng đi đến doanh địa của đám người Giang Khải.

Vừa thấy mấy người cầm đầu, Giang Khải đã hừ lạnh một tiếng.

Đám người Lưu Viễn Hương, Hoàng Kiến Quốc dẫn theo mười mấy tên Chiến Thần đi vào doanh địa Chủ Thần.

“Ồ, đây là ai? Không phải Giang Khải sao.” Từ rất xa Hoàng Kiến Quốc đã dùng giọng điệu quái gở lớn tiếng nói, thu hút rất nhiều ánh mắt ở xung quanh.

Tôn Nguyên tiến đến bên cạnh Hồ Ngôn, khẽ hỏi, “Đây là ai? Cảm giác kẻ đến không có ý tốt.”

Hồ Ngôn khinh thường hừ lạnh một tiếng, “Hoàng Kiến Quốc kẻ địch của Khải đội, còn có Lưu Viễn Hương kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì, mấy lần ám toán Khải đội.”

“Móa, vậy cũng có thể nhịn?!” Tôn Nguyên lập tức giận dữ nói.

Hồ Ngôn giữ chặt Tôn Nguyên, lắc đầu với hắn ta, “Huyền Vũ cũng không phải đánh một hai trận là có thể đối phó, ngươi đừng làm loạn, giao cho Khải đội đi.”

Lúc này Tôn Nguyên mới gặt đầu.

Giang Khải cũng không đứng dậy, ngồi tại chỗ uống trà, cho đến khi đám người Lưu Viễn Hương đi đến trước mặt hắn, hắn ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn đối phương.

“Giang Khải, Chủ Thần các ngươi không tệ, lại dụ dỗ được Thanh Vân.” Hoàng Kiến Quốc đứng trước mặt Giang Khải, nhìn người đứng sau lưng Giang Khải một chút, lại nhìn sang Chu Sở, “Tuy Thanh Vân xuống dốc nhiều năm nhưng dù sao cũng là công hội cổ võ, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, Chu hội trưởng, sao ngươi lại nghĩ quẩn liên thủ với Chủ Thần?”

“Ngươi nhìn người Chủ Thần bọn họ đều là những người nào? Bao nhiêu Chiến Thần? Kết quả thì sao, xếp hạng tổn thương của bọn họ còn cao hơn các ngươi, có phải các ngươi bị bọn họ lừa không?”

Chu Sở đã sớm biết khúc mắc giữa Giang Khải với Hoàng gia, Huyền Vũ.

Tổ sư bị người ta hãm hại, Chu Sở không nổi giận ngay tại chỗ đã coi như kiềm chế, cũng không có lời lẽ tốt đẹp gì với Hoàng Kiến Quốc.

Hắn ta quay đầu nhìn về phía Vạn trưởng lão, hỏi, “Loại người không có dạy dỗ như thế là người phương nào?”

Tuy Vạn trưởng lão không hiểu rõ thân phận của Giang Khải nhưng hắn ta hiểu rõ chưởng môn, từ trong giọng điệu của chưởng môn tất nhiên nghe ra được chưởng môn không chào đón người này.

“Hội trưởng, người này là hội trưởng Thí Thần công hội, Hoàng Kiến Quốc.”

“Thí Thần công hội? Công hội rác rưởi gì, dám kêu gào ở trước mặt Thanh Vân? Cũng không soi mặt vào nước tiểu xem mình được tính là thứ gì.”

Vạn trưởng lão nhếch miệng, “Công hội cấp Giáp mà thôi, đúng là không đáng nhắc tới.”

Hoàng Kiến Quốc nghe cuộc nói chuyện của hai người này, trong chốc lát sắc mặt trở nên âm trầm.

Quy mô Thí Thần lớn hơn Chủ Thần, nhưng một công hội cấp Giáp ăn nói ngông cuồng với một công hội cổ võ, bị người ta sỉ nhục cũng là đáng đời.

Trừ khi hắn ta nói ra bản thân sắp hội hợp với Huyền Vũ, nhưng hiện tại chuyện này vẫn trong giai đoạn giữ bí mật, không tiện công khai.

Bị Chu Sở mắng chửi một trận, Hoàng Kiến Quốc cũng không cãi lại được.

Đúng vào lúc này, Lưu Viễn Hương mở miệng, hắn ta mỉm cười nói với Giang Khải, “Tất cả mọi người bớt giận, có việc gì mà không nói rõ được.”

Giang Khải lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Viễn Hương một cái.

Lại nói, nếu giữa hắn ta và Hoàng Kiến Quốc phải chọn một người khiến Giang Khải cảm thấy phản cảm, vậy Lưu Viễn Hương này còn ác hơn Hoàng gia.

Hoàng gia là ác ở bên ngoài, làm nhục người nhà Giang Khải, sau đó không ngừng trả thù, chèn ép, ám sát Giang Khải, Hoàng gia cũng không che giấu.

Nhưng Lưu Viễn Hương lại là ngoài sáng một dáng vẻ, sau lưng một dáng vẻ, lúc trước hắn ta đồng ý với Giang Khải sẽ khai trừ Hoàng gia, quay đầu lại thành lập Thí Thần công hội.

Quan trọng hơn là, tên này có liên hệ với Quỷ dị giả, Giang Khải nghi ngờ hắn ta mới là kẻ đứng phía sau phái ra Bạo Quân, Tà Hỏa, Phệ Tâm và bốn tên Quỷ dị giả lục giai ám sát hắn ở lòng đất!

Nhìn Lưu Viễn Hương, Giang Khải đột nhiên mỉm cười đứng lên, “Lưu hội trưởng nói gì vậy, giữa chúng ta có quan hệ gì? Hoàn toàn không có chuyện gì.”
Bình Luận (0)
Comment